Hàn Khả Nhiên lờ mờ tỉnh dậy thì đã là sáng hôm sau rồi, cô cố gắng mở mắt ngồi dậy nhưng không được. Lý do là vì bị cái tên Chu Lăng Phong chết tiệt này ôm lấy, không thể nào nhút nhích dù chỉ một ngón tay. Hàn Khả Nhiên mặc kệ anh có thức dậy hay chưa, kiên quyết vùng vẫy ra khỏi cái ôm của anh. Chu Lăng Phong cảm nhận được bé mèo nhỏ nhà mình đang không ngoan ngoãn mà làm loạn liền ôm chặt cô hơn, cất giọng trầm ấm lên lười biến nói.
" Ngoan, nằm yên"
" Không muốn, trời cũng đã sáng rồi mà còn ngủ cái gì nữa"
Hàn Khả Nhiên làm mình làm mẫy nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi vòng tay kia. Chu Lăng Phong vẫn lười biến mà nhắm chặt hai mắt lại, đặt chiếc càm nhọn quyến rũ của mình lên đầu cô, nói tiếp.
" Không vội, ôm thêm chút nữa"
" … Nhưng mà ai cho cậu ôm!"
" Tôi cho"
“…”
Hàn Khả Nhiên vùng vẫy cho đã xong liền mệt mỏi, cô không thèm phản kháng nữa, nằm yên mặc cho anh muốn ôm thì ôm.
" Vậy cậu đừng có mà trừ lương tớ đấy"
" Ừ không trừ"
…
Chu Lăng Phong nằm ôm cô thêm một lúc lâu nữa thì liền nghe thấy tiếng động.
/ ọt~/
… Anh nghe thấy thì liền ngồi dậy ngay tức khắc, thay đồ rồi vệ sinh cá nhân. Không thể để vợ anh đói được.
" Lăng Phong tớ đói~"
Chu Lăng Phong nghe như vậy thì liền bế cô đi vào phòng tắm vệ sinh sạch sẽ xong liền nhanh chóng bế cô xuống dưới nhà.
…
" Sau giờ này hai đứa mới xuống"
Lăng Nguyệt đang ngồi nhâm nhi tách trà xem tivi thì nhìn thấy hai người mới đi xuống. Chu Lăng Phong không biết trả lời thế nào nên cũng kệ, phải cho mèo ăn sáng trước đã. Chu Lăng Phong sau đó cũng cho người đem đồ ăn lên rồi cả hai cùng dùng bữa sáng.
Sau khi ăn sáng xong thì Chu Lăng Phong và Hàn Khả Nhiên tạm biệt Lăng Nguyệt rồi lên xe đi làm.
" Đáng lẽ lúc nãy tớ phải mét mẹ cậu"
" Em mét cái gì"
Anh nhìn cô hỏi.
" Việc cậu lười biếng hại tớ đói lã bụng"
" Vậy sao em không mét đi"
" Hừ, đói quá rồi làm sao mà nói nổi chứ"
Câu nói này đã thành công chọc cho Chu Lăng Phong cười. Sau đó nhìn cô rồi hối lỗi.
" Xin lỗi bảo bối,sau này sẽ không để em đói nữa"
" Hừm"
Đến công ty, Hàn Khả Nhiên và Chu Lăng Phong ai làm việc người nấy, phải nói là cực kì nghiêm túc. Một lát sau thì Hàn Khả Nhiên đã làm xong chồng văn kiện thứ nhất, đi lại bàn làm việc của Chu Lăng Phong đưa cho anh ký, tiện thể hỏi anh luôn.
" Lăng Phong, tớ đi pha cà phê, cậu có muốn uống không?"
“…”
Chu Lăng Phong im lặng nhìn cô.
" Không sao đâu mà, sẽ không có chuyện như ngày hôm qua "
Hàn Khả Nhiên biết anh đang lo lắng gì thì liền giải thích. Chu Lăng Phong nghe như vậy thì cũng yên tâm, vả lại cái đám cô hồn đó anh cũng đã xử lý hôm qua hết rồi còn gì, cũng đồng ý cho cô đi.
…
Hàn Khả Nhiên đang say sưa đứng pha cà phê thì đột nhiên cảm nhận được thứ gì đó chạm vào chân mình, cô hơi sợ hãi mà nhìn xuống.
“Meoww~”
…
…
Là …là mèo kìa.
" Á… Mèo"
Hàn Khả Nhiên nhìn con mèo màu vàng đang cọ cọ thân mình vào chân cô liền không khỏi cảm thán…
" Dễ thương quá~~"
Cô cúi người xuống, một hơi mà ôm lấy con mèo. Bộ lông mềm mại của nó khiến cho nội tâm yếu đuối của cô phải rộn ràng nhảy múa. Hàn Khả Nhiên là một con người thật sự rất thích mèo, có thể được gọi là cuồng mèo luôn ấy chứ.
" Ở đâu ra vậy…"
Cô thắc mắt sao trong công ty này lại có mèo nhỉ? Mà thôi kệ đi, nó dễ thương quá à!! Hàn Khả Nhiên nhìn nhìn con mèo xong cúi đầu hôn lên chóp mũi của nó, xoa vuốt thoả thích.
" Aaa sao mày lại có thể đáng yêu đến như vậy hả"
" Meoww~"
" Hí hí cưng quá đi~"
Con mèo này cũng có vẻ là rất thích cô, được cô ôm ôm, vuốt vuốt như vậy mà lại không hề bài xích mà ngược lại còn tỏ ra rất thích nữa chứ.
" Meoww"
" E hèm…"
Hàn Khả Nhiên đamg vui vẻ vuốt ve con mèo này thì bỗng nhiên có người từ đằng sau lên tiếng. Cô thắt mắt quay lại nhìn thì thấy một người nhân viên đang đứng đó, không biết đã đứng từ khi nào. Hàn Khả Nhiên đứng hình một lúc lâu thì sau đó bắt đầu đỏ mặt… Để người ta thấy mất bộ dạng không đàng hoàn này của cô rồi!! Con mèo thấy người này liền nhảy khỏi vòng tay của cô, rồi chạy lại người đó. Cô thấy vậy cũng hơi hiểu ra.
" A…con mèo này là của anh nhỉ"
" …Ừm …ờ đúng rồi, là mèo của tôi"
Hàn Khả Nhiên bối rối cuối đầu xin lỗi.
" Tôi. Tôi xin lỗi, tôi không biết con mèo này là của anh nên mới…"
Cô càng nói thì càng nhỏ lại, thật không biết nói làm sao cả… Anh chàng nhân viên đó thì thấy vậy liền xua tay.
" Không sao không sao, dù gì tôi thấy nó cũng có phần thích cô"
" Meoww~"
Thật ra cậu nhân viên này đã đứng trước cửa lâu rồi, chỉ là không lên tiếng thôi. Nhìn ngắm Hàn Khả Nhiên và con mèo mà mặt cậu ta đỏ cả lên. Thật…thật xinh đẹp!!