Hàn Khả Nhiên liếc nhìn con mèo xong rồi quay qua nhìn cậu nhân viên kia mà im lặng. Cậu ta quan sát thấy cô khá thích mèo nên cũng lên tiếng.
" Cô thích mèo hả?"
" À…ừm" Hàn Khả Nhiên hợi ngại trả lời
Cậu nhân viên đó nghe xong liền bốc khói, hai chân cứng ngắt như rô bốt mà chậm chậm bế con mèo lại chỗ cô.
" Nếu…nếu cô thích như vậy thì cứ thoải mái đi"
“… Thật hả?” cô vui mừng nhìn cậu ta xong hỏi. Còn anh chàng này sau khi thấy cô cười vui vẻ như vậy liền tiếp tục đỏ mặt.
“…”
“…”
" Tôi…tôi là Sở Khánh, là.là trưởng phòng marketing của công ty, rất.rất hân hạnh được làm quen"
Hàn Khả Nhiên nhìn cậu thanh niên đang nói năng lắp bắp trước mặt mà không khỏi khó hiểu. Có gì mà phải sợ đến như vậy nhỉ? Cô sau đó cũng nhanh nhẹn trả lời lại.
" Tôi là Hàn Khả Nhiên, thư ký mới của công ty, hân hạnh được làm quen"
Cái cậu Sở Khánh nghe như vậy liền ngại ngùng, sau đó chìa tay ra tỏ ý muốn bắt tay. Hàn Khả Nhiên thấy vậy thì cũng không ngại gì liền đưa tay ra nhưng chưa kịp bắt tay nữa đã bị một giọng nói chen ngang.
" Hai người làm cái gì vậy?"
Là Chu Lăng Phong! Sau khi thấy cô đi có phần hơi lâu liền lo lắng, anh không chần chừ lập tức đứng dậy đi tìm. Kết quả là vừa vào phòng thôi thì đã thấy một con ong không biết thân biết phận mà đòi hút mật. Ha, tính đập chậu cướp hoa sao…
" Chu tổng…"
Sở Khánh cậu ta vừa mới thấy Chu Lăng Phong thôi liền sợ hãi mà cuối đầu chào. Trong công ty, anh rất nổi tiếng với cái tính đặt biệt nghiêm khắc của chính mình, làm cho biết bao nhân viên gặp mặt thôi là cũng phải khiếp sợ vô cùng…trong đó có cả cậu Sở Khánh này… Chu Lăng Phong nhìn cậu ta bằng ánh mắt giết người rồi hỏi.
" Đang giờ làm việc mà cậu làm gì ở đây"
" Dạ…tôi pha cà phê"
Chu Lăng Phong lạnh lùng nhìn cậu ta sau đó quay sang Hàn Khả Nhiên hỏi.
" Còn em?"
" Thì pha cà phê"
Cô ngây thơ trả lời mà không biết rằng, bản thân sớm đã chọc cho người kia tức giận.Chu Lăng Phong hít một hơi sâu rồi hỏi tiếp
" Vậy con mèo này là sao?"
Anh nhìn xuống con mèo màu vàng đang nằm trong vòng tay của cô lạnh giọng hỏi.
" Là của cậu ấy"
Hàn Khả Nhiên thành thật trả lời.
" Ồ"
“…”
" Cậu đây nhìn trông cũng có vẻ đàn ông mà lại thích nuôi mèo sao?"
Ủa mắc gì không được chứ! Chẳng phải anh cũng đang nuôi một con mèo đó không phải sao…
Sở Khánh bị hỏi như vậy thì cũng hơi rén mà trả lời.
" V…vâng"
Chu Lăng Phong tức giận mà quay sang, kéo cô về phía mình. Cánh tay anh rắn chắc, nhanh nhẹn mà túm lấy cổ con mèo quăng nó sang cho Sở Khánh.
" A…mèo"
Hàn Khả Nhiên tiết nuối nhìn con mèo bị anh thô lỗ mà xách đi trả lại cho người ta. Sau đó bản thân cô cũng bị anh xách về phòng làm việc. Còn về phần cậu Sở Khánh kia, sau khi thấy hết một loạt động tác cùng cử chỉ thân mật kia của Chu Lăng Phong thì cũng ngầm hiểu ta. Thì ra là hoa đã có chủ…
…
" A cậu làm cái gì vậy?"
Hàn Khả Nhiên bị Chu Lăng Phong xách cổ đến phòng làm việc xong, sau đó bị anh trực tiếp kéo đến bắt ngồi lên chiếc ghế chủ tịch của anh. Cô bị động tác mạnh bạo này của anh làm cho choáng váng, đến khi định hình lại được rồi thì lại bị anh hôn. Chu Lăng Phong không nhẹ nhàng như trước nữa, mạnh bạo hung hăng mà chiếm lấy môi cô, cắn mút không chút thương tiết.
" Ưm…ngô…ư…"
/chụt/
Cứ như vậy đến năm phút sau, Hàn Khả Nhiên mở mắt ra nhìn Chu Lăng Phong thì thấy anh vẫn cứ tiếp tục hôn mình mà không có ý định dừng lại. Cô cố gắng dùng chút sức lực yếu ớt của mình mà đánh anh, với hy vọng rằng anh sẽ dừng lại. Nhưng mọi chuyện thì lại không như ý Hàn Khả Nhiên mong muốn, Chu Lăng Phong trực tiếp nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô kéo về phía sau rồi cúi đầu xuống hôn cô sâu hơn nữa.
/cốc cốc cốc/
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên làm Hàn Khả Nhiên sợ hãi.
" Chủ tịch, đây là__"
Thư ký Trần có văn kiện cần được Chu Lăng Phong kí gấp nên đã vội vã bước vào. Vừa vào đến nơi thì cậu đã thấy một cảnh tượng không nên thấy…
Chu Lăng Phong đang đè Hàn Khả Nhiên trên ghế mà hôn…
“…”
“…”
“Tôi tôi…XIN LỖI VÌ ĐÃ LÀM PHIỀN”
/cạch, rầm/
“…”
Mặc dù là vừa rồi đã có người làm phiền, nhưng Chu Lăng Phong ấy vậy mà vẫn trâu bò, tiếp tục hôn cô. Hàn Khả Nhiên cảm nhận được mình sắp tắt thở đến nơi rồi, liền mềm nhũng ra như chuẩn bị tinh thần để chết. Chu Lăng Phong mặc dù là vẫn tức giận cô nhưng vẫn phải buông môi để cho cô thở…
" Phu ha…ha…ưm hức…"
Chu Lăng Phong tuy đã ngừng hôn nhưng cơ thể của anh thì vẫn không ngừng ôm chặc lấy cô, không thả lỏng ra dù chỉ một giây.