Gặp Em Vào Mùa Hạ

Chương 11: Người tung thông tin




Diệp Chi Lan đang cực kỳ đau đầu về tin đồn hẹn hò trên mạng, Lương Bình đã nhắn tin xin lỗi cô về chuyện này, cũng đã ngay lập tức lên bài đính chính mọi chuyện, khẳng định không có hẹn hò gì cả. Tuy là vậy nhưng vẫn có một số fan quá khích nhắn tin cảnh cáo bảo Diệp Chi Lan không được đến gần, quyến rũ thần tượng của bọn họ, đây mới chính là chuyện khiến cô đau đầu.

Lần đầu tiên trong đời điện thoại của Diệp tiểu thư bị đứng vì tin nhắn đến liên tục, cũng là lần đầu tiên bị chửi oan thậm tệ đến mức này, nói không để ý là nói dối, Diệp Chi Lan cực kỳ để ý, nó gây ảnh hưởng không nhỏ đến tâm lý của cô.

Trác Hiểu Phong và Đường Diễm Tinh gọi cho Diệp Chi Lan để hỏi han, sẵn cũng đặt câu hỏi về chuyện tại sao trong thời gian rất ngắn mà cộng đồng mạng lại có thể điều tra ra mọi thông tin của Diệp Chi Lan.

Trác Hiểu Phong đã nhờ một người bạn của mình điều tra thử, mất hơn một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng có câu trả lời. Cậu tức giận muốn mắng người: “Mẹ nó! Hai cậu có biết người tung thông tin ra là ai không? Là người bên cạnh Diệp Nghệ Tường đấy, dù nói thế nào ông ta cũng là cha cậu thế mà lại cho người âm thầm hại con gái mình, đúng là khốn kiếp.”

Diệp Chi Lan không hề bất ngờ khi nghe Trác Hiểu Phong nói, chuyện này cô đã quá quen rồi, cô cười lạnh cất giọng đáp: “Có phải là cha con hay không cậu biết rất rõ mà.”

Cuộc nói chuyện bỗng trầm xuống, Diệp tiểu thư vội cứu vãn tình hình: “Thôi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa không khéo lại mất vui, bây giờ chúng ta nói chuyện của Diễm Tinh đi. Diễm Tinh! Cậu mau nói cho tớ biết có phải cậu thích chú An Ca đúng không?”

“Cái gì? Chi Lan! Cậu mới vừa nói cái gì thế? Cậu nói Diễm Tinh thích ai cơ?” Trác Hiểu Phong nhíu mày mở miệng hỏi ngay lập tức, sắc mặt không tốt là mấy.

Diệp Chi Lan còn chưa kịp trả lời câu hỏi dồn dập của Trác Hiểu Phong thì Đường Diễm Tinh đã lên tiếng thừa nhận: “Phải, tớ thích chú ấy, rất rất thích.”

Diệp Chi Lan phấn khích không ngừng chọc ghẹo Đường Diễm Tinh, hai người các cô người ghẹo người ngại mà không hề để ý đến sắc mặt của Trác Hiểu Phong đã thay đổi. Cậu không muốn nghe nữa, càng nghe càng khó chịu, cậu không nói một tiếng nào cúp máy cái rụp.

Diệp Chi Lan và Đường Diễm Tinh nhìn nhau ngơ ngác, không hiểu chuyện gì, đây là lần đầu tiên Trác Hiểu Phong có thái độ đó với hai người các cô, cậu chưa bao giờ vô duyên vô cớ cúp máy như thế cả.



Diệp tiểu thư nhìn đồng hồ thấy đã sắp đến giờ dẫn đoàn khách của mình nữa rồi nên cũng nói thêm vài câu rồi ngắt máy.

Diệp Chi Lan thay đồ xong chuẩn bị ra ngoài thì nhận được cuộc gọi từ ông chủ cũng là người đàn ông đã gọi cho cô lúc trước: “Jasmine! Em tạm thời đừng dẫn đoàn nữa, anh đã cử người đến dẫn đi rồi, anh đã đọc tin tức kia mặc dù đã lên tiếng đính chính nhưng vì sự an toàn của em anh bắt buộc phải để em tạm dừng công việc.”

“Em hiểu rồi, không sao đâu.” Diệp Chi Lan buồn bã đáp lại, cô đã nghĩ đến tình huống này rồi, đợi cả buổi vẫn không thấy ông chủ gọi điện còn tưởng là không sao nữa chứ.

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Brian, Diệp tiểu thư nằm dài trên giường, ánh mắt vẫn đượm buồn, tự hỏi đến khi nào cuộc đời của cô mới suôn sẻ, tốt đẹp đây, có lẽ ngày đó sẽ không bao giờ đến.

Cô nằm trong phòng đến hơn chín giờ tối, bụng đã kêu cô ngồi dậy thay giày sau đó ra ngoài kiếm đồ ăn, vừa ra khỏi cửa khách sạn Diệp Chi Lan liền chạm mặt với Trác Dương Kỳ, cô cố cười gượng chào anh: “Chú Dương Kỳ! Sao chú lại ở đây vậy ạ?”

“Chú đi công tác, còn cháu sao cháu lại ở đây?” Trác Dương Kỳ nghiêm mặt hỏi.

“Cháu đi du lịch ạ.” Diệp Chi Lan ngoan ngoãn trả lời, trong lòng tự hỏi không biết anh đã biết cái tin đồn hẹn hò kia chưa nữa.

“Du lịch? Chú còn tưởng cháu đến đây là để hẹn hò chứ.” Mặc dù Trác Dương Kỳ đã thấy cái tin đính chính kia rồi nhưng trong lòng anh vẫn khó chịu vô cùng.

Quả nhiên anh đã biết rồi, Diệp Chi Lan cười cười vội giải thích: “Chú hiểu lầm rồi, cháu làm gì có bạn trai mà hẹn hò, tin tức đó là giả thôi, anh Lương Bình cũng đã lên tiếng đính chính rồi, bọn cháu chỉ là bạn thôi ạ.” Cô tuyệt đối không để anh hiểu lầm được, không thì sau này tỏ tình không biết chừng sẽ thất bại mất.

Diệp tiểu thư thấy anh không nói gì thì vội lảng sang chuyện khác: “Chú Dương Kỳ! Bây giờ chú có bận gì không? Nếu chú không bận chú đi ăn chung với cháu nha, cháu đói bụng lắm rồi.” Cô kéo tay áo của Trác Dương Kỳ lay qua lay lại, năn nỉ anh đi ăn cùng mình.



Trác tổng nhếch môi cười nhẹ, anh gật đầu chiều theo ý của Diệp Chi Lan, cô dẫn đi ăn ở đâu thì anh ăn ở đó.

Trác Dương Kỳ cùng Diệp Chi Lan ghé ăn ở một tiệm mì nhỏ, cô đã tra trên mạng rồi tiệm mì này nổi tiếng nhất ở khu vực này. Quả nhiên, khi vừa bước vào trong tiệm cô mới tin những gì trên mạng đưa là sự thật, quán đông đến mức anh và cô phải đứng chờ gần mười phút mới có bàn.

Tuy đứng chờ bàn một lúc nhưng đồ ăn thì rất nhanh đã được mang ra, Trác Dương Kỳ dùng khăn giấy lau đũa và muỗng cho Diệp Chi Lan xong mới đến mình, ngay cả nước chấm anh cũng giúp cô pha.

Những hành động cử chỉ này nó đã được thực hiện gần mười năm rồi, Diệp tiểu thư cũng rất vui vẻ hưởng thụ sự cưng chiều, chăm sóc của anh.

“Chi Lan! Sắp tới sinh nhật cháu rồi, cháu muốn chú tặng quà gì cho cháu.”

“Quà gì cũng được ạ, chỉ cần là chú tặng cháu đều thích hết.” Diệp Chi Lan cười híp cả hai mắt trả lời, vào ngày đó anh chỉ cần đồng ý hẹn hò với cô thì đó chính là món quà lớn nhất, hạnh phúc nhất đối với cô rồi.

Trác tổng ăn khá nhanh, ăn xong anh ngồi đợi cô như mọi khi. Ăn xong, Diệp Chi Lan cất giọng hỏi: “Khi nào thì chú về thành phố vậy ạ?”

“Ngày mai, còn cháu thì sao định khi nào về?”

“Dạ là ngày mai luôn.” Diệp Chi Lan nói xong liền xụ mặt xuống: “Nhưng cháu vẫn chưa đặt được vé, thật ra cháu vẫn chưa có định về, nhưng Diễm Tinh đột nhiên gọi điện bảo cháu về ngay vì có chuyện gì đó.” Thật ra không có Diễm Tinh nào kêu cô về cả, chỉ đơn giản là cô muốn về với người mình thích mà thôi.

Trác Dương Kỳ lấy điện thoại gọi cho Jane bảo cô đặt thêm một vé máy bay để Diệp Chi Lan có thể về cùng với mình. Diệp tiểu thư mừng thầm trong lòng, mục đích đã đạt được, được về cùng còn có thể ngồi cạnh anh nữa, còn gì hạnh phúc bằng.