Ăn uống, dạo chơi xong Trác Dương Kỳ đưa Diệp Chi Lan quay về khách sạn, cô vừa bước xuống xe liền nhận được tin nhắn của Lương Bình, anh bảo cô nhìn sang phải phía cái cây cạnh khách sạn. Trác tổng cũng đưa mắt nhìn theo hướng của cô thì thấy một người con trai đeo khẩu trang, mang kính mát và đội mũ, vừa nhìn anh đã ngay tức khắc nhận ra người đó chính là Lương Bình, hay thật tìm đến tận nơi luôn rồi.
Diệp Chi Lan sợ mọi người sẽ nhận ra Lương Bình bèn vội chạy tới chỗ của anh cất giọng hỏi ngay: “Sao anh lại đến đây?” Vừa hỏi cô vừa đảo mắt nhìn xung quanh, cứ thấp thỏm lo sợ mọi người sẽ nhận ra Lương Bình.
Lương Bình biết cô đang lo sợ điều gì nên vội kéo cô vào bên trong khách sạn, Trác Dương Kỳ làm sao có thể để hai người đi như thế, anh nhanh chân đi theo cùng cả hai người họ vào thang máy đi thẳng lên phòng của Diệp Chi Lan.
Ngồi ở trong phòng, Diệp Chi Lan ngồi ngoan ngoãn, hai tay đặt lên đùi đôi mắt đảo qua đảo lại hai người đàn ông ngồi hai bên của mình, nhiều chỗ như thế có nhất thiết phải ngồi bên cạnh cô không vậy?
Trác Dương Kỳ kéo Diệp Chi Lan nhích lại gần mình một chút, gương mặt nghiêm túc, lạnh lùng hỏi Lương Bình: “Bây giờ cậu có thể nói tại sao cậu lại đột ngột đến đây gặp Chi Lan không? Cậu đừng quên giữa cậu và Chi Lan có tin đồn hẹn hò với nhau đấy, mặc dù đã đính chính nhưng cậu cũng không nên xuất hiện ở đây, đặc biệt nơi này còn là khách sạn.”
Lương Bình tất nhiên là biết rồi, nhưng chuyện anh sắp nói không thể nào nói qua điện thoại được, anh chỉ đành đến đây đợi cô mà thôi, cũng đã muộn lắm rồi anh muốn để Diệp Chi Lan sớm nghỉ ngơi liền nói: “Anh đến đây là muốn nhờ em một chuyện, em có thể giả làm bạn gái của anh sau đó kết hôn cùng anh có được không? Một tháng thôi, chỉ cần một tháng là mọi chuyện sẽ trở lại như cũ. Trong di chúc của ông nội anh để lại có nói nếu anh muốn thừa kế tài sản thì bắt buộc phải có bạn gái và kết hôn, số tài sản này anh không thể để lọt vào tay của chú thím được, bọn họ sẽ hủy hoại những gì mà ông nội của anh xây dựng lên mất.”
“Bạn gái? Kết hôn? Lương Bình! Cậu có bị điên không thế? Chuyện này mà cậu cũng có thể nói như đó là vấn đề rất nhỏ vậy, cậu có thấy chỉ với một cái tin đồn hẹn hò thôi mà Chi Lan đã bị bạo lực mạng như thế nào không? Nếu hai người kết hôn cho dù đó chỉ là giả vờ đi chăng nữa thì Chi Lan cũng không thể nào thoát khỏi miệng lưỡi thậm chí là sự tấn công của fan cậu, tôi sẽ không bao giờ đồng ý chuyện này đâu.” Trác Dương Kỳ nhíu mày, sắc mặt khó coi đến cực điểm, cho dù có như thế nào anh cũng sẽ không để chuyện này xảy ra.
Diệp Chi Lan dĩ nhiên cũng không đồng ý chuyện này: “Chuyện gì em cũng có thể giúp chỉ riêng chuyện này là không thể.” Ngoại trừ việc cô sẽ bị cộng đồng mạng tấn công thì cô còn bị đánh thậm chí là cấm túc ở nhà, hơn nữa cô chỉ muốn kết hôn với người mà mình yêu, cho dù đó chỉ là kết hôn giả cũng không được.
“Vẫn còn có cách khác mà, hoặc anh hãy chờ đợi, nhất định sẽ có một cô gái tốt cùng anh kết hôn.” Vừa nói xong cô quay sang nhìn Trác Dương Kỳ: “Chú có cách nào giúp anh ấy không?”
Trác Dương Kỳ không nói gì chỉ im lặng suy nghĩ điều gì đó rồi cất tiếng hỏi: “Trong bản di chúc mà ông của cậu để lại có cho thời hạn cậu kết hôn hay không, nếu cậu không kết hôn thì sao?”
“Một năm, trong vòng một năm tôi phải kết hôn nếu không thì toàn bộ tài sản sẽ mang đi từ thiện. Mặc dù trong di chúc không có nói sau một năm tôi không kết hôn thì toàn bộ tài sản sẽ trao lại cho chú thím nhưng tôi dám chắc bọn họ đang có mưu đồ chiếm đoạt, bọn họ sẽ làm mọi cách để có được nó.” Lương Bình cứ thấp thỏm lo lắng về chuyện này, đùng một cái muốn anh kết hôn thì anh kiếm đâu ra người để kết hôn.
Ngay khi biết sự tồn tại của bản di chúc, Lương Bình đã ngay lập tức nghĩ đến Diệp Chi Lan, anh biết đề nghị của mình là quá vội vàng, quá vô lý nhưng hiện tại mấy người kia đã hành động rồi, nếu anh còn ngồi một chỗ thì tất cả sẽ quá muộn, tâm huyết của ông nội anh sẽ rơi vào đám người phá của kia.
“Tới tận một năm, đợi qua một năm nếu như cậu vẫn chưa tìm được người thích hợp để kết hôn thì tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu, xem như là nể tình cậu là bạn của Chi Lan.” Trác Dương Kỳ chậm rãi nói, chuyện này anh không chủ động giúp thì Diệp Chi Lan cũng sẽ năn nỉ anh thôi, chi bằng anh mở miệng trước vậy.
“Cảm ơn anh.” Lương Bình vừa vui lại vừa có chút thất vọng, vui vì có một người quyền lực như Trác Dương Kỳ giúp đỡ, thất vọng là vì không thể tiến thêm một bước nhỏ nữa với Diệp Chi Lan.
Diệp Chi Lan vui vẻ cười híp cả hai mắt: “Chú Dương Kỳ! Chú là tốt nhất, là người tốt nhất trên đời này.”
Lương Bình bỗng nhớ ra một chuyện bèn hỏi cô: “Chi Lan! Anh nhớ không nhầm thì em học ngành quản trị kinh doanh mà không phải sao? Sao hôm đó anh thấy…”
Lời còn chưa nói hết đã bị Diệp Chi Lan lấy tay che miệng lại, đôi mắt cứ nháy nháy ra hiệu liên tục, Lương Bình nhanh trí hiểu ý của cô bèn gật gật đầu, cô thấy thế mới bỏ tay mình xuống. Trác Dương Kỳ ngồi bên cạnh thấy hai người như thế thì càng không thuận mắt, anh híp mắt nhìn Diệp Chi Lan chằm chằm: “Giữa cháu và cậu ta có bí mật gì, không thể nói cho chú biết được à?”
Diệp tiểu thư cười cười, quyết tâm che giấu, im lặng là tốt nhất, Lương Bình cười tủm tỉm, trong lòng vui vẻ cực kỳ vì giữa anh và cô có bí mật với nhau.
Trác Dương Kỳ khó chịu, bắt đầu có chút hối hận vì đã hứa giúp đỡ Lương Bình: “Cháu hay nhỉ? Chỉ mới có mấy ngày đã có khoảng cách với chú rồi. Cháu và cậu ta quen biết nhau chưa được bao lâu thế mà đã có bí mật với nhau, còn chú và cháu quen biết hơn mười năm mà không có bí mật nào. Chú không còn là người quan trọng với cháu nữa rồi đúng không?”