Gặp Được Em Ở Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất

Chương 5





Vừa chuyển trường xong, khu ký túc xá còn chưa thu xếp kịp thì kỳ nghỉ hè đã tới. Từ Hoãn không về nhà, cô thuê một căn hộ tầm trung hai phòng ngủ một phòng khách gần trường, giá không hề rẻ. Rồi cô nhận đi dạy thêm, làm gia sư Tiếng anh cho học sinh sơ trung, dạy được được hai ngày thì học sinh đã ngoan ngoãn nghe lời, công việc cũng khá thoải mái.  


Chập tối, sau khi kết thúc buổi dạy, Từ Hoãn chào bà chủ rồi định bụng rẽ qua Carrefour (hệ thống siêu thị) mua ít đồ về nhà.

"Từ Hoãn!". Giọng nói trầm ấm mang theo chút kinh ngạc vang lên.


Từ Hoãn quay đầu trông thấy một người đàn ông cao lớn, mỉm cười đứng cách đó không xa.

Cô lục lại trí nhớ, rồi mơ hồ hỏi: "Anh là Giang Quyết?"

"Đúng rồi, em còn nhớ tôi sao?".Giọng nói mang theo một chút oán trách khó mà phát hiện. Giang Quyết cúi đầu nhìn cô gái trước mặt, cô mặc một chiếc váy yếm màu đen làm tôn lên gương mặt trắng ngần, tinh xảo và cần cổ mảnh mai.  


"Sao em ở đây? Nhà em gần đây à?". Anh thấy trên vai cô đeo túi xách nên hỏi.

"Dạ không, em đi dạy thêm".Từ Hoãn lễ phép trả lời.

"Vậy giờ em đi đâu? Về nhà? Nhà em ở đâu? Tôi đưa em về!". Giang Quyết vội nói, ngữ điệu trầm lắng và cuốn hút khiến người nghe vô cùng thoải mái, không hề mang lại cảm giác mạo phạm.  


"Không cần đâu, em đang định đi siêu thị. Em đi trước nhé. Hẹn gặp lại anh". Từ Hoãn nhíu mày, cô cảm thấy người đàn ông này hỏi hơi nhiều. Sau đó cô quay người đi tới siêu thị.


Giang Quyết sững người mất vài giây, lúc lấy lại tinh thần thì mới nhận ra bản thân hơi lắm lời. "Tâm cấp cật bất liễu nhiệt đậu hủ"(*), anh thầm cảnh cáo mình.

*Nóng vội mà ăn thì không ăn được đậu hũ nóng, ý chỉ phàm là việc gì cũng phải trầm tĩnh mới có thể đưa ra phán đoán và cách giải quyết đúng đắn, phù hợp

"Vừa khéo, tôi cũng định đi siêu thị mua ít đồ, cùng đi chứ!". Giang Quyết đuổi theo, nghiêng đầu thận trọng nhìn Từ Hoãn đang khẽ gật đầu đáp lại. Qua nét mặt, anh đoán cô cũng không khó chịu, mới thở phào nhẹ nhõm.  


Hai người sánh vai, bầu không khí chìm trong im lặng, anh thoáng ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người Từ Hoãn, trong lòng rạo rực, khóe miệng cong lên, không thể khép lại.  


Chẳng mấy chốc đã tới siêu thị, đang giờ cao điểm, người đông đúc, Giang Quyết cẩn thận che chắn cho cô khỏi đám đông, rồi nghiêng đầu thấp giọng hỏi: "Em muốn mua gì?"

Từ Hoãn suy nghĩ mất mấy giây: "Đồ ăn". Nói xong, cô đi tới khu vực trái cây và rau củ.

Giang Quyết đuổi theo, tựa như một chiếc kẹo su dính sát cô, chỉ sợ trong giây phút nào đó để lạc mất cô.

"Anh theo em làm gì? Không phải anh cũng cần mua đồ à?". Từ Hoãn vừa chọn dưa chuột vừa hỏi.

"Tôi cũng cần mua dưa chuột". Nói xong anh chọn một quả dưa chuột vừa to vừa dài bỏ vào trong túi Từ Hoãn.

"..." Từ Hoãn nhìn động tác của anh mà cạn lời. Đành đi chọn tiếp những thứ khác.

"Em ở một mình à?". Giang Quyết lên tiếng hỏi, muốn phá vỡ bầu không khí ngại ngùng.

"Không". Từ Hoan mặt không đổi sắc nhìn anh. Giang Quyết nhói lòng, chỉ sợ cô nói ra đáp án anh không muốn nghe nhất.

"Cùng với mèo con". Từ Hoãn bổ sung, rồi bước qua khu thức ăn sống để chọn sườn. Trái tim đang lơ lửng của Giang Quyết rốt cục cũng có thể hạ cánh an toàn, anh bước nhẹ đến đứng sau lưng cô, bóng hình duyên dáng ấy khiến lòng anh trở nên mềm mại.  


Thấy hai tay Từ Hoãn sắp không ôm nổi đống thức ăn, Giang Quyết bèn đi qua khu vực để giỏ xách lấy một cái, rồi bước tới phía trước Từ Hoãn, nhìn thẳng vào mắt cô: "Để đồ ăn vào đi". Không đợi cô phản ứng, anh đỡ lấy đống đồ trong tay cô để vào trong giỏ.  


Từ Hoãn liếc nhìn đống giỏ xách cách đó không xa, cụp mắt nói cảm ơn, và tiếp tục đi về khu hoa quả.

Giang Quyết đứng cạnh cô, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn xương quai xanh khêu gợi của ai đó, khẽ ho khan, tìm đề tài nói chuyện: "Em tự nấu ăn được bao lâu rồi?"

"Không lâu lắm, từ hồi lên cao trung". Từ Hoãn đi về phía quầy thu ngân để xếp hàng.

Giang Quyết đứng sau cô, cúi đầu ngắm chiếc kẹp tóc của cô, lặng lẽ hít hà hương thơm tỏa ra từ trên người cô. Nghe cô nhắc tới hồi cao trung, anh liền nhớ ra chuyện cô từng thầm thích tên bí thư đoàn nào đó, vì vậy quả quyết chấm dứt ngay đề tài này.  


Tới phiên Từ Hoãn, cô ra hiệu cho anh đặt giỏ lên quầy, rồi cô bắt đầu lấy đồ ra quét mã, đồ ăn đóng đầy một túi xách, trông có vẻ nặng.  


Giang Quyết giành phần đỡ lấy túi xách, bước ra cửa rồi quay người cười nói với Từ Hoãn ở đằng sau, "Tôi xách giúp em, có vẻ nặng, em đừng động vào".

"Không sao, em có thể tự xách mà". Từ Hoãn cự tuyệt, cô không định đón nhận ý tôt này của anh. Cô bước lên, định giằng lấy túi xách.  


Ai ngờ Giang Quyết lại tránh ra, đi vòng qua Từ Hoãn, cúi người, vai anh chạm vai cô, miệng ghé sát tai cô thì thầm:"Cho tôi một cơ hội có được không, để tôi đưa em về". Giọng anh trầm lắng đầy từ tính chạm tới màng nhĩ cô, "Hửm?". Hơi thở của anh phả vào vành tai Từ Hoãn, mới thế thôi mà lỗ tai cô đã ửng lên, đúng là quá mẫn cảm.

Từ Hoãn đỏ bừng mặt, trong lòng cảm thấy phiền muộn, cô bước thật nhanh không thèm để ý tới Giang Quyết nữa. Giang Quyết mừng thầm, sải bước bắt kịp bước chân cô.

Căn hộ Từ Hoãn thuê khá gần, đi chưa được bao lâu đã tới, hai người vào thang máy đi lên, tới trước cửa nhà, Từ Hoãn nhấn mật mã: "Không cần đổi giày đâu, anh cứ vào đi". Cô đứng ở trước mặt anh nói. Giang Quyết bước theo cô vào phòng bếp, đặt túi xách trên bàn ăn, tự nhiên hỏi: "Có nước không, tôi khát".  


"..." Ai đó đang định đuổi khách chỉ đành quay người rót cho người ta cốc nước ấm. Thấy anh chậm rãi uống xong, định hỏi bao giờ anh về, thì anh đã mặt dày giơ cái cốc lên, "Còn không, tôi vẫn khát".

"..." Từ Hoãn đặt siêu nước trước mặt anh, rót cho anh một cốc nữa. Thấy anh còn muốn đứng trong phòng bếp chưa muốn đi, cô chẳng buồn quản nữa, quay người đi nấu cơm.

Giang Quyết tựa người vào cửa phòng bếp, nhìn cô thắt tạp dề, vén tóc, cúi đầu thái thức ăn, trái tim anh lại bắt đầu đập thình thịch. Anh bước lên, đứng sau lưng cô, cách một khoảng cách rất gần, Từ Hoãn nhận ra, hơi tránh đi.

"Còn việc gì nữa không?". Từ Hoan thấy anh cứ đứng sau lưng mình không đi bèn hỏi.

"Ừ, có thể nấu  thêm cho anh nữa được không, ba mẹ anh đi quanh năm, bếp ở nhà lúc nào cũng lạnh ngắt, thức ăn bên ngoài mùi vị không ngon, mà anh đang đói meo rồi". Giang Quyết sờ mũi, anh vậy mà còn làm nũng, thế này ai mà đành lòng từ chối được đây.  


"..." Từ Hoãn thầm than, cô biết anh chắc chắn còn giấu chiêu, làm thêm một suất cơm cũng không khó khăn gì, cô bèn nghiêng đầu đồng ý: "Được thôi, anh biết nấu cơm chứ? Anh đi cắm cơm đi".

Giang Quyết theo hướng dẫn của Từ Hoãn cắm xong nồi cơm. Xong rồi anh cứ đứng một bên nhìn chằm chằm Từ Hoãn nấu thức ăn.

Từ Hoãn mất tự nhiên trước cái nhìn chằm chặp của anh, cô lườm anh một cái, chỉ vào bàn ăn, "Anh không thể ra kia ngồi sao? Anh ở đây làm phiền em nấu".

Giang Quyết ra bàn ngồi mặc dù không tình nguyện, anh liếc qua túi đồ vừa mua rồi cầm một chùm nho cùng một đĩa trái cây trên bàn, rồi lại chạy vào bếp.