Giang Quyết mang chùm nho ra, rửa tỉ mỉ từng quả một rồi bỏ vào đĩa. Rửa xong, anh lấy một quả đã được rửa "sáng bóng", bóc vỏ đưa tới bên miệng Từ Hoãn, hãnh diện nói: "Từ Hoãn, há mồm".
Từ Hoãn đang chăm chú nấu ăn, không kịp đề phòng, theo quán tính há miệng. Giang Quyết lập tức đút nho vào miệng cô, tiện tay lau đi nước nho màu tím dính trên môi cô. Bị đột kích bất ngờ, Từ Hoãn vừa thẹn vừa giận, lập tức quay ra lườm Giang Quyết, chẳng bận tâm trong miệng còn quả nho chưa nuốt: "Anh làm cái gì đấy!!!".
Trên đầu ngón tay Giang Quyết vẫn còn lưu lại xúc cảm tốt đẹp vừa rồi, nghe thấy tiếng trách móc của Từ Hoãn, anh càng cảm thấy ngứa ngáy, anh bước tới, cười xấu xa: "Đút cho em ăn, không muốn thì trả lại đây". Nói xong anh còn làm bộ vươn tay tới miệng cô. Có điều chưa chạm tới đã bị cô đánh văng. "Còn muốn ăn cơm không?" Cô thẹn quá hóa giận, liếc anh: "Đi ra! Đừng quấy rầy em nấu ăn!".
Giang Quyết không nghe, cứ đứng lì bên cạnh cô, anh tựa vào bếp, bóc vỏ nho vừa ăn vừa ngắm gò má đỏ bừng của cô. Ánh mắt Giang Quyết lướt từ cần cổ cô xuống bộ ngực ẩn nấp dưới lớp tạp dề, thầm nghĩ, cô trông thì gầy mà tại sao ngực lại lớn thế nhỉ, mặc tạp dề rồi mà vẫn nhìn ra. Cổ họng anh chợt ngứa ngáy, anh xoay người ho khan, rồi tiếp tục bóc nho ăn.
Từ Hoãn nấu cơm rất nhanh, ba món mặn một món canh. Giang Quyết giúp cô bê thức ăn và xới cơm. Hai người ngồi ăn trong im lặng. Giang Quyết ăn khá nhiều, tốc độc ăn cũng mau. Ăn xong, anh đặt đũa xuống quan sát Từ Hoãn ăn cơm, cô ăn rất từ tốn, tao nhã, có vẻ như đang hưởng thụ vậy.
Ăn xong, Từ Hoãn rút giấy ăn lau miệng, nhướng mày hỏi Giang Quyết: "Anh định bao giờ mới về?". Câu hỏi này có khác gì lệnh đuổi khách đâu, cơm ăn xong rồi, Giang Quyết chẳng còn lý do gì để ở lại cả. Cơ mà anh còn có một chuyện cực kỳ quan trọng, anh lấy điện thoại ra, mong đợi hỏi: "Số wechat của em là gì? Tôi kết bạn với em, sau này là bạn rồi, có chuyện gì em có thể gọi tôi giúp". Lời nói đường đường chính chính, Từ Hoãn không tiện từ chối đành lấy điện thoại ra bật mã QR để Giang Quyết quét. Sau khi Giang Quyết đi, Từ Hoãn cho bát đĩa vào máy rửa chén, rồi lấy quần áo đi tắm.
Trên đường về, Giang Quyết bật wechat, ảnh bìa của cô là một cậu bé rất đáng yêu, xem ra cô thích con nít. Anh lướt qua list bạn bè rồi đảo xuống phía dưới. Hầu như đều là chuyện hằng ngày, cách hai ba hôm lại đăng một dòng trạng thái, khá thường xuyên. Về tới nhà, anh lật tới bài đăng gần đây nhất của cô, không hề phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu nào liên quan tới chuyện yêu đương hoặc là tin tức chia tay. Rốt cục Giang Quyết cũng yên tâm.
Anh lưu một bức ảnh tự sướng của Từ Hoãn vào điện thoại, một bức vào máy tính. Sau đó đặt điện thoại xuống đi tắm. Tắm rửa xong, Giang Quyết nằm trên giường, tiếp tục xem trang cá nhân của Từ Hoãn. Anh nhớ lại dáng vẻ mặc chiếc váy yếm đen hôm nay của cô, nhớ lại lúc cô đỏ bừng mặt, nhớ khi cô cúi đầu vểnh mông và khi khom lưng lộ rãnh ngực. Nghĩ một hồi, bên dưới anh từ khi nào đã trở nên cứng rắn. Anh với tay vào trong quần lót, nắm lấy "cậu bé" đang hưng phấn, gương mặt tinh xảo và bộ ngực đầy đặn của Từ Hoãn như chất kích thích với anh, trên dưới qua lại, bàn tay anh nhanh chóng chuyển động, khoái cảm chồng chất, miệng anh bật ra tên Từ Hoãn.
Anh tưởng tượng bàn tay cô đang bao trùm lên gậy sắt của mình, mơn trớn lên xuống, được vài phút: "Từ Hoãn!!!" Anh rít lên, dạt tới cao trào chưa từng có, đầu óc trống rỗng, "cậu bé" phun ra t/inh d/ịch trắng đục, bắn lên giường. Anh thư thái thả lỏng nằm xuống, trái tim đập thình thịch, thở dốc, nghĩ tới Từ Hoãn, cảm giác thỏa mãn trước đây không là gì so với hôm nay, cơ mà đầu óc anh tới giờ vẫn cứ trắng xóa…