Chương 470: Vũ Khí Mạnh Nhất
Nàng ta vẫn nhớ rõ hôm ấy.
Hắn trên chiếc giường của mình, thân thể đã kiệt quê vô cùng.
Da mặt tái xanh, môi khô và thâm.
Đã là một kẻ sắp c·hết.
"Thiên Ma, ta có việc nhờ ngươi."
"Nếu làm được, ta xin trao Vùng đất của Dạ Hoàng này lại cho Hắc Y Hội."
Hắc Y Thiên Ma đứng cạnh giường, nhìn một kẻ đã vô cùng gần đất xa trời rồi.
"Ngươi nói đi."
Hắn mỉm cười.
"A... Tử Thần của ta đâu rồi nhỉ ?"
"Chẳng lẽ ta còn sống nổi thêm một chút ?"
"Không, ngươi chắc chắn phải c·hết rồi." Hắc Y Thiên Ma lắc đầu.
"Chỉ là từ đầu ngươi chưa từng tin vào bất kì Tử Thần nào, nên không có ai sẽ đón ngươi thôi."
Mộng Tầm nhìn nàng.
"Thiên Ma, ngươi làm Tử Thần cho ta được chứ ?"
"Ta không muốn trở thành Bạch Thi."
"Ta không muốn di sản của ta sau này, sẽ là một cái xác trong quân đoàn của Bạch Thú."
"Giết hại đồng tộc, làm những việc táng tận lương tâm."
"Ta không tin vào thần linh, nhưng ta tin ngươi."
Hắn mỉm cười.
Mắt nhắm lại.
"Đừng để hắn chiếm lấy ta."
"Ta sống một đời vì Yêu Tộc, vì vùng đất này."
"Ta chỉ mong khi ta an nghỉ, ta sẽ không phải là kẻ đạp đổ đi tất cả những gì mình gây dựng nên."
Hắc Y Thiên Ma mỉm cười.
"Được."
"Ta hứa với ngươi."
.
.
.
Thế nhưng giờ đây, lời hứa đấy, lại không làm được.
Ẩn đằng sau chiếc mặt nạ kia.
Là mái tóc xám.
Lem luốt.
Trông như vốn dĩ bị nhuộm đen, nhưng rồi màu nhuộm cũng trôi đi, để lại màu sắc trắng vốn có của nó ẩn đằng sau.
Hốc mắt đã thâm đen.
Da tái nhợt.
Trông không giống như một người còn sống.
Thật sự đây đã là Bạch Thi.
Phừng phừng.
Thân thể Hắc Y Thiên Ma tỏa ra một luồng sát khí dữ tợn.
"Con chó khốn kiếp kia..."
"Ngươi...Dám...!!!"
Luồng sát khí xung thiên kia thật sự khiến phàm nhân phải vỡ tim mà c·hết.
Ánh mắt Hắc Y Thiên Ma sắc như dao, như thể muốn băm vằm Bạch Thú trước mắt.
Nếu một ánh mắt có thể g·iết người, thì đây chính là nó.
Mộng Tầm, Dạ Hoàng đời trước đ·ã c·hết.
Và người chôn cất, chính là Hắc Y Thiên Ma.
Mái tóc được nhuộm đen, bởi vì Mộng Tầm căm ghét thể chất của mình.
Hành vi nhuộm đen tóc từ lâu đã được truyền lại cho Yêu Tộc mang trong mình Bạch Tổ Hậu Thế Thể, làm minh chứng cho việc họ chối bỏ thể chất này của họ.
Khi chôn cất, chính Hắc Y Thiên Ma sẽ đem chôn họ ở một nơi bí mật, phong ấn quan tài bằng nhiều chú thuật đặc thù để họ không thể biến thành Bạch Thi.
Thế nhưng Mộng Tầm lúc này đây đang đứng trước Hắc Y Thiên Ma, mang một ý nghĩa rõ ràng.
Bạch Thú đã tìm thấy nơi chôn cất Mộng Tầm, và lật mồ mả của hắn lên.
"H...H..Hắc Y..."
Hắc Y Thiên Ma trợn to mắt.
Mộng Tầm đang phát ra tiếng.
Từ hốc mắt khô cạn, đã không còn có thể đổ lệ được nữa, chảy ra một thứ chất lỏng đen xì như thay cho nước mắt.
Chiếc miệng vẫn cười một cách gượng ép.
Như một con rối bắt buộc phải cười.
"Thiên Ma..."
"Xin người...Giết ta...Giết ta đi...!"
Hắc Y Thiên Ma nghiến răng.
Xiết chặt kiếm.
Xoẹt.
Nhanh chóng mà quét ngang cổ Mộng Tầm, khiến cái đầu rơi ra khỏi cơ thể.
【Chiếm Đoạt: Đầu】
Bộp.
Cái đầu vừa rớt ra như có một thế lực vô hình, lại dán về hình dạng cũ.
"Nào nào... Đừng phá hư món đồ chơi hiếm có này của ta chứ." Bạch Thú lên tiếng.
"Ta cho ngươi chơi cùng, đã là rất tốt rồi ~"
Hắc Y Thiên Ma lúc này thật sự hận không thể g·iết c·hết Bạch Thú ngay lập tức.
Bạch Thú biết chứ.
Có lý do mà mỗi khi hắn xuất hiện, hắn đều để mình hiện thân với khả năng miễn dịch sát thương.
Nếu không, con ả này nhất định sẽ bằng mọi giá băm hắn thành trăm mảnh.
Từ đầu, việc hắn hiện thân ở thế giới này khi không phải là Bạch Dạ đã vô cùng khó khăn rồi.
Nên nếu để ả ta tiêu diệt, sẽ càng khiến việc hiện diện của hắn thêm khó khăn.
Có lý do mà thông thường hắn sẽ không xuất hiện, mà sử dụng Schurke và những cách thức khác nhau để làm những gì hắn muốn.
"Hay là ta cho ngươi một cơ hội nhỉ ~?"
"Đánh bại cả 3 tên Bạch Thi này, ta sẽ trả hắn về cho ngươi."
"Ta chẳng cần thứ gì từ ngươi khi ngươi thua cả."
"Vì một khi ngươi thua, cái mạng của ngươi sẽ phải kết thúc tại đây rồi."
Ầm ầm ầm.
Sóng xung kích liên tục tỏa từ thân thể nàng ta.
Nàng ta đã vô cùng tức giận rồi.
"Để ngươi gài Bạch Thi vào người của ta ?"
"Con chó già, ngươi nghĩ ta ngu đến vậy sao ?"
"Từ đầu ta đã xác định sẽ để những thân xác này biến mất rồi."
"Cứ thử xem." Bạch Thú nhe nanh h·ăm d·ọa.
"Những kẻ đứng đây, nếu ngươi không cẩn thận, rất có thể kẻ c·hết sẽ là ngươi."
"Mỗi một người trong số chúng, đều là một tồn tại xứng đáng có thể chạm được chiếc ghế Thiên Đạo."
"Thật tiếc, chúng không phải là loài người."
"Nếu không ta đã đem tất cả bọn chúng đi tranh cái ghế Thiên Đạo rồi."
"Ta biết ngươi mạnh, Thu Vũ à."
"Nhưng ta tự hỏi."
"Giới hạn của ngươi... Là bao nhiêu ?"
"Bỏ tên ta khỏi cái miệng thối tha của ngươi." Hắc Y Thiên Ma trừng mắt nhìn hắn.
"Muốn thử ta ?"
"Ngươi xứng sao ?"
Vù vù vù.
Cặp song đao từ lúc nào đã về tay nàng ta.
Lại một lần nữa rít lên âm thanh xé gió mà xoay vòng.
"Haha."
"Song đao, trường kiếm."
"Sao ngươi không sử dụng thứ v·ũ k·hí thật sự của ngươi đi ?"
"Nếu không, ta sợ ngươi c·hết không nhắm mắt."
Hắc Y Thiên Ma không quan tâm.
"Ngươi nghĩ khích tướng có thể khiến ta dốc hết vốn liếng thật sao ?"
"Lời khuyên, là lời khuyên." Bạch Thú cười cợt.
"Ta bảo rồi."
"Đánh bại chúng, không dễ dàng gì đâu."
Hắc Y Thiên Ma cau mày, nhìn quanh ba Bạch Thi đang bao vây mình.
Có khả năng, hắn nói đúng...
3 Yêu Thần, không phải muốn thấy là thấy.
3 Yêu Thần, sợ rằng đủ để chống lại bất kì ai tại Nhất Thế.
Chỉ riêng Mộng Tầm khi còn sống, cũng từng đánh ngang với nàng sử dụng tu vi Thiên Ma.
Dù hắn trở thành Bạch Thi, đã yếu đi. Nhưng với hai tên còn lại thì muốn nắm chắc phần thắng vẫn quá sức.
Bạch Thú hẳn là chưa biết nàng bị trọng thương. Nhưng một khi trận chiến tới hồi khốc liệt, không thể chắc chắn rằng nàng ta có thể che giấu được nữa.
"Các ngươi muốn lên, thì lên đi chứ ?"
Bạch Thú nhe nanh cười.
"Các ngươi, lên đi."
ĐOÀNG.
Hắc Y Thiên Ma giật mình.
Âm thanh này.
Là súng !?
Máu ngay lập tức bắn ra từ cơ thể Hắc Y Thiên Ma.
Áo choàng của một tên bay lên phấp phới, rõ ràng là do phát bắn vừa rồi của hắn.
Không thể nào ?
Tốc độ nhanh đến mức nàng không kịp nhận ra ?
Rít....!!!
Âm thanh chói tai vang lên.
Chưa kịp nhận ra, đã có một lưỡi dao đâm xuyên người nàng ta.
Một tên đeo mặt nạ đã áp sát người nàng.
Ngay khi đó, Mộng Tầm cũng đã đưa tay ra.
【Chiếm Đoạt: Lục Căn】
Ngay lập tức, Hắc Y Thiên Ma không còn nghe thấy được âm thanh gì nữa.
Tối đen.
Nàng không còn cảm nhận được bất kì thứ gì nữa.
Toàn bộ cảm giác mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý đều đồng thời biến mất.
ĐOÀNG.
ĐOÀNG.
Liên tục nhiều phát súng bắn đến, phá hủy nội tạng của Hắc Y Thiên Ma.