Chương 469: Mộng Tầm
Tiếng sói tru vang lên từ miệng Bạch Thú.
Một làn sương khói dày đặc được tạo nên xung quanh.
Từ vị trí của Bạch Thú, trông như thể có một làn sóng nước đẩy quanh làn sương mù.
Hắn cười sảng khoái.
"Ra đi, những đứa con của đêm trắng."
Màn sương trồi lên vô số hình thù kì dị.
Cuối cùng định hình thành vô số sinh vật mang hình dáng trắng từ đầu đến chân.
"...Là Bạch Tổ Hậu Thế Thể."
Những người dính ma khí vẫn chưa hoàn toàn nhập ma ngay lập tức được, mà sau khi nhập ma cũng không thể sử dụng hoàn toàn sức mạnh của một Ma Thần.
Đến cả Tam Dực Nhị Đầu Điểu cũng chỉ vừa mới nhập ma, chưa sử dụng sức mạnh chân chính của một Ma Thần được.
Chứ nếu không... Sức mạnh chân chính của Ma Thần đáng sợ hơn hiện tại nhiều.
Hắc Y Thiên Ma vẫn xoay đao trên tay.
Nhưng những kẻ mang Bạch Tổ Hậu Thế Thể kia...
Sẽ không dễ xơi đâu.
Chúng thấp nhất cũng là Yêu Đế, nhiều kẻ đã là Yêu Thần.
Năng lực nhất định không yếu, mặc cho việc bị yếu đi vì chỉ còn là cái xác bị điều khiển.
Đối đầu với một Yêu Thần ngang tầm có thể là quá sức cho một cái xác, nhưng nhiều cái xác như vậy...
Thật sự có thể nghiền nát Yêu Thần.
Thế nhưng.
Hắc Y Thiên Ma chụp lại hai thanh đao đang xoay vòng vòng trên tay mình.
"Với chừng này... Ngươi nghĩ sẽ chặn ta được bao lâu ?"
"Vậy để ta cho nhiều hơn." Bạch Thú cười cợt.
Tiếng tru tiếp tục vang lên.
Rát nhiều thân thể trắng buốt hiện lên từ màn sương, số lượng ngày một nhiều hơn.
"Tạm được." Hắc Y Thiên Ma bắt đầu xông lên.
Chỉ một cái liếc mắt, nàng ta đã truy xét được toàn bộ thực lực của những Bạch Thi ở đây.
...Hầu hết là Yêu Đế. Chỉ có 3 kẻ là Yêu Thần.
Tất nhiên, quân lực của Bạch Thú không chỉ như vậy.
Nhưng hắn không việc gì phải mang toàn bộ Yêu Thần ra đánh với nàng vào lúc này.
Những kẻ ở đây, đơn giản chỉ là những quân cờ mà hắn ổn với việc mất đi.
Mục đích hắn gọi chúng ra, đơn giản chính là vì thứ đằng sau.
Tam Dực Nhị Đầu Điểu.
Hắn không muốn Hắc Y Thiên Ma tham chiến với Tam Dực Nhị Đầu - cái phôi Ma Thần của hắn.
Đám Bạch Thi ở đây, đơn giản là để câu giờ, khiến nàng ta không thể đánh với Tam Dực Nhị Đầu Điểu.
Bởi vì với số lượng này, nếu Hắc Y Thiên Ma không chú tâm, sẽ hoàn toàn có thể bị trọng thương.
Rất nhiều Bạch Thi mang hình hài dã thú lao đến.
Dưới mặt đất có gấu, có sói, có lợn rừng và nhiều loài dã thú khác.
Trên không có đại bàng, có dơi, có vô số dị trùng.
Kích cỡ to lớn hơn nhiều so với một Yêu Thú thông thường.
Hắc Y Thiên Ma nhận ra nhiều người trong số chúng.
Mỗi một kẻ khi còn sống đều đủ sức mạnh nắm giữ một phương.
Chúng mang theo hình dạng nguyên thủy của Yêu Thú, bởi vì đây là hình dáng không cần phải sử dụng tâm trí, mà chỉ cần để dã tính điều khiển.
ẦM ẦM.
"Mặt đất" của Tổ Yêu Tháp liên tục bị phá vỡ bởi những đợt t·ấn c·ông của chúng.
Từ những cú quật trời giáng, đến những chưởng lực kinh hồn phá hủy tất cả trên đường đi.
Thế nhưng Hắc Y Thiên Ma như nhảy múa, đơn giản mà tránh thoát đòn t·ấn c·ông từ mọi phía.
Trông nàng như nhảy múa giữa hàng trăm đòn t·ấn c·ông của bầy Bạch Thi khát máu.
Những bước đi của Kiếm Vũ vẫn luôn nhẹ nhàng, thanh thoát như vậy.
Đơn giản mà tránh né tất cả nhẹ như không.
Mây khói bay lượn khắp đất Tổ.
Một bóng đen tuyệt mỹ mà chém xuyên da thịt trắng buốt.
Như một vũ công giữa chiến trường.
Cứ thế mà vượt qua biển địch.
Trong khí đó, nhiều chiếc bóng đen liên tục di chuyển với tốc độ kinh hồn mà mang tất cả những người dân Yêu Tộc đi.
Cuối cùng nhảy ra ngay tại bóng Hắc Y Thiên Ma.
Nhập lại thành một thể.
Sau đó chìm dần vào trong cái bóng đấy.
"Thưa đại nhân, đã s·ơ t·án hết Yêu Tộc rồi ạ !"
Hắc Y Thiên Ma gật đầu.
Nếu người của Hắc Y Hội không vào s·ơ t·án người dân, chắc lúc này t·hương v·ong đã nhiều không đếm xuể.
"Éc...! Éc...!"
"Gràoo...!!!"
"Kr é sé éc...!"
Thế nhưng đối đầu với Hắc Y Thiên Ma, bọn chúng vẫn chỉ có thể đơn giản là bị săn g·iết.
Cặp song đao như uốn lượt qua thân thể chúng.
Nhẹ nhàng, chuẩn xác, cảm giác như đưa lưỡi dao quét ngang qua đậu hủ.
Không hề có một chút lực cản.
Chỉ thấy máu trắng nhuộm đầy bộ váy đen tuyền của nàng ta.
"Bẩn thỉu."
Vút.
Nàng dùng tay quẹt mặt, bôi đi máu trắng dính lên mặt.
Tiếp tục bước đi.
Để lại lưng là cả một biển thây Bạch Thi.
Đáng sợ thay... Tất cả đều là Yêu Đế đã từng hùng bá một cõi.
Yêu Tộc nào còn sót lại ở đây, sợ là bị hình ảnh này làm sợ đến mất mật.
Nhưng người có thể thấy hình ảnh lúc này, chỉ có một người đang ẩn thân suốt từ đầu đến giờ.
"Thật đáng sợ..."
Y Sương đổ mồ hôi.
Tay nàng đang phát sáng, chứng tỏ cho việc đang sử dụng năng lực Chiếm Đoạt.
Đó là 【Chiếm Đoạt: Hiện Diện】
Nàng ta đang mang trong mình hình dáng của một người Hắc Y Hội ẩn thân.
Như vô số người Hắc Y Hội đang ẩn thân, tay bám tại các cửa sổ của Tổ Yêu Tháp.
Chờ mệnh lệnh của Hắc Y Thiên Ma.
Nhưng nàng không khỏi kinh sợ trước hình tượng Hắc Y Thiên Ma lúc này.
Thiên Ma vốn dĩ là thấp hơn Yêu Đế.
Làm thế nào... Lại có thứ sức mạnh kinh khủng như thế này ?
Vô Nhất... Sư phụ của cậu quả thật là một tồn tại đáng sợ.
"Ba người các ngươi, cùng lên đi."
"Đừng lãng phí thời gian của ta."
Dù số lượng Yêu Đế ở đây vô cùng nhiều, lên đến hàng chục.
Nhưng 3 kẻ mà Hắc Y Thiên Ma cần phải chú tâm nhất...
Chính là 3 tên Yêu Thần kia.
Chúng hoàn toàn với những Bạch Thi khác.
Chúng đang mang hình dáng loài người.
Chúng mặc áo choàng trắng che toàn bộ thân thể, không để lộ gì cả.
Mang chiếc mặt nạ mang hình dạng sọ sói.
Chúng không nói gì, nhưng từ nãy đến giờ, đều đang nhìn chằm chằm nàng.
Hắc Y Thiên Ma cũng không có thời gian để chờ chúng tiến công.
Xoay hai thanh đao trên tay, rồi nhập lại làm một.
"Đã không t·ấn c·ông trước, vậy thì c·hết cả đi."
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM.
Âm thanh xé nát tường đất liên tục vang lên.
Cặp song đao lúc này như hóa thành một thanh trảm mã đao hai đầu, liên tục xoay trên tay Hắc Y Thiên Ma.
Phá hủy mọi thức trên đường đi.
Mang theo áp lực kinh khủng, bóp méo cả không gian xung quanh chúng.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM.
Kinh chấn cả Tổ Yêu Tháp.
"Lưỡi đao cắt đứt Nhật Nguyệt."
【Kiếm Vũ Nhất Thức.】
【Nhật Nguyệt Trảm】
Phừng.
Phừng.
Hai lưỡi đao cháy lên ngọn lửa xanh rực.
【Áo Nghĩa.】
VÚT.
Y Sương không tin vào mắt mình.
Hắc Y Thiên Ma ném đi vòng xoáy Nhật Nguyệt Trám.
Cùng với nó, là xé nát Tổ Yêu Tháp ra làm đôi.
Chém ngang qua cả 3 tên Yêu Thần ra làm hai mảnh.
Cùng vô số Bạch Thi đang xông đến.
Thứ duy nhất còn nguyên vẹn ở nửa sau của Tổ Yêu Tháp, chỉ còn lại Bạch Thú đã hóa thành làn sương.
"Vẫn hung hăng như ngày nào."
Bạch Thú bỡn cợt mà lắc đầu.
"Nhưng nếu ta nghĩ chúng không thể đối kháng với ngươi, ta đã không gọi chúng ra."
Hắc Y Thiên Ma giật mình.
Trợn to mắt.
Ba tên Yêu Thần kia từ khi nào đã áp sát hắn.
Bàn tay xương xẩu của một tên đã chạm vào lưng nàng.
Có thể cảm nhận được nụ cười nham hiểm ẩn đằng sau chiếc mặt nạ.
"Chiếm Đoạt."
【Chiếm Đoạt: Tu V-】
Vụt.
Ngay lập tức, Hắc Y Thiên Ma đã rút kiếm chém đứt cánh tay của hắn.
Tu vi vừa chỉ rút ra được đôi chút, còn chưa kịp nhập vào thân thể, cứ vậy mà tan biến vào hư không.
"...Một đứa con của Dạ Hoàng !?"
Bạch Thú cười lớn.
"Tên Khuyển Thần kia, vẫn là rất có thể trọng dụng !"
"Hắn mang đến cho ta thật là nhiều đầy tớ có thể trọng dụng !"
"Ha ha ha ha...!!"
Lưỡi kiếm kia đồng thời cắt vỡ chiếc mặt nạ của kẻ đó.
Khiến hắn để lộ khuôn mặt ra.
"Ngươi...!!!"
Hắc Y Thiên Ma nhận ra gương mặt đó.
"Bất ngờ sao ? Không thấy phấn khích sao !?" Bạch Thú sảng khoái nhìn nàng ta tức giận.
Kẻ đằng sau chiếc mặt nạ.
Chính là Dạ Hoàng đời trước.
Mộng Tầm.