Chương 471: Phá Hư Pháp Tắc
Tiếng súng này.
Uy lực này.
Phá hủy toàn bộ phòng hộ trên người Hắc Y Thiên Ma.
Lục Căn bị tước đi, lúc này nàng ta không còn cảm nhận được bất kì bộ phận nào của thân thể.
Nhưng nửa giây trước khi các giác quan bị mất đi khả năng, Hắc Y Thiên Ma vẫn cảm nhận được một hơi nóng kinh hồn.
Vết thương của nàng ta, hoàn toàn không chảy máu.
Vì đơn giản, ngay khi b·ị b·ắn nát, sức nóng của v·ết t·hương lập tức khiến máu bốc hơi.
Không nghi ngờ gì nữa.
"Ngọn Lửa Athos." Hắc Y Thiên Ma nghĩ thầm.
Thứ v·ũ k·hí của Thần Rèn.
Kẻ sở hữu nó, không ai khác, chính là người có biệt danh là Sơn Thần của Núi Bạch Hổ, còn được gọi là Thần Rèn của Yêu Tộc.
Tuyết Thiền Sơn Thần.
Bảo Lục Căn bị lấy đi, nhưng có chút may mắn là với tu vi của nàng, vẫn còn miễn cưỡng giữ được phần "Ý"
Nếu không thực sự lúc này c·hết cũng không biết mình c·hết ra sao.
Nhưng các căn khác gần như đều đã bị chiếm giữ.
Nhưng phát đạn đầu tiên, trực tiếp bắn nát đan điền.
Hai phát đạn còn lại, dù Hắc Y Thiên Ma hoàn toàn không cảm nhận được, nhưng có thể đoán được bằng cách dò xét bản thân, chính là Tim và Não.
Đạt đến tu vi Yêu Thần, quả thực nhiều người sẽ thấy được khả năng đáng sợ nhất của cấp bậc này là việc có thể hủy diệt cả cái Nhất Thế này.
Và ba kẻ ở đây, đều hoàn toàn có thể làm thế.
Nhưng hầu hết ngoại trừ Ma Thần không kiểm soát được chính mình thì Yêu Thần và Tiên Nhân sẽ không tùy tiện như vậy.
Thế nhưng Bạch Thú điều khiển ba tên Yêu Thần kia cũng không cho chúng sử dụng loại sức mạnh đó.
Vì về cơ bản, điều đó là không cần thiết.
Phá hủy lục địa, lợi hại là về diện rộng.
Nhưng cả đòn đánh đó, chưa chắc phá xuyên qua được phòng hộ của Hắc Y Thiên Ma.
Hai tên kia, thực sự đã thể hiện đủ cho thấy độ đáng sợ của chúng.
Mộng Tầm hoàn toàn chiếm đoạt Lục Căn, khiến Hắc Y Thiên Ma không còn cảm nhận được gì.
Và với v·ũ k·hí của mình, Tuyết Thiền cứ vậy đơn giản mà bắn hủy đi những nội tạng quan trọng của nàng ta.
Phế bỏ sức mạnh.
Kẻ còn lại, không rõ là ai.
Nhưng chắc chắn lợi hại không kém hai người kia.
Con chó già khốn kiếp kia... Thật sự muốn thử lấy mạng nàng.
Tình hình hiện tại, thật sự là ép đến đường c·hết.
Toàn bộ suy nghĩ nàng đang có trong thời gian thực chưa đi qua đến 0.01 giây.
Hắc Y Thiên Ma từ khi chiến đấu đã đưa bản thân ép đến tối đa rồi, tốc độ suy nghĩ và nhận thức đã được đẩy cao vô cùng."
"Được rồi, nếu ngươi thật sự muốn..."
"Ta sẽ chơi với ngươi...!!!"
.
.
.
.
Cạch.
Tuyết Thiền đang sạc lại khẩu súng của mình.
Lục Căn đang được Mộng Tầm nắm giữ.
Tên còn lại thì đang luyện một bùa chú trên tay, chưa biết sẽ làm gì.
Bạch Thú vẫn đang điều khiển chúng, nhưng sắc mặt vô cùng tập trung.
Hắn thật sự dám đem ba người này ra, là vì thử nghiệm xem chúng thật sự có thể g·iết c·hết Hắc Y Thiên Ma hay không.
Mất đi toàn bộ giác quan, không điều khiển được cơ thể, Bị bắn hủy cả 3 bộ phận quan trọng.
Đối với kẻ khác, đã xem như n·gười c·hết rồi.
Nếu không phải vì đây là Thu Vũ, kẻ mà hắn đã chiến đấu suốt mấy kiếp của thế giới, hắn đã hoàn toàn xem như kẻ này đ·ã c·hết mà rời đi.
Nhưng con đàn bà đó...
Chắc chắn không dễ c·hết đến vậy.
Phừng.
Bùa chú trên tay của tên Yêu Thần thứ ba đã niệm xong.
Lơ lửng mà bay đến trên đầu Hắc Y Thiên Ma.
Bốn dòng chữ ngay lập tức hiển thị lên.
Đoạt Xá Thần Phù.
Ngay lập tức cháy phừng phực trên đầu Hắc Y Thiên Ma.
Đây là Thần Phù được tạo nên bởi một Yêu Thần.
Mang khả năng chiếm đoạt thân thể.
Chỉ cần lá bùa kia đốt xong, thân thể của Hắc Y Thiên Ma sẽ bị Yêu Thần kia chiếm đoạt.
Ba tên Yêu Thần này, hoàn toàn được chuẩn bị để chấm dứt Hắc Y Thiên Ma.
Lá bùa ngay lập tức cháy vội, rất nhanh chóng đã gần tan biến.
Thực sự đoạt xá kẻ khác đối với Yêu Thần, chỉ cần vài giây như vậy.
Bạch Thú vẫn không nói gì, tiếp tục nhìn.
Nếu được thì tốt.
Nhưng chính hắn cũng không tin, nó sẽ dễ dàng như vậy.
ẦM.
Xoẹt.
Và hắn đã đúng.
Tên Yêu Thần thứ ba giật mình.
Lá bùa trên đầu Hắc Y Thiên Ma... Bị cắt làm đôi.
Cắt bỏ đi đoạt đang bén lửa, để phần cuối của lá bùa không thể cháy hết.
Vô lực mà rơi xuống đất.
Xoẹt.
Mộng Tầm giật mình.
Cánh tay đang nắm giữ Lục Căn của Hắc Y Thiên Ma ngay lập tức b·ị c·hém đứt.
Đoàng !
Tuyết Thiền ngay lập tức dùng áp lực của khẩu súng mà nhảy giật lùi về.
Tránh thoát được một nhát chém xẻ ngang mặt đất.
"Quả thật không dễ dàng."
Ba tên Yêu Thần sững sờ.
Tuy bị điều khiển, nhưng vẫn còn một ít nhận thức tồn tại trong những cái xác.
Chúng bất ngờ bởi hành động vừa rồi.
Làm thế nào một kẻ hoàn toàn mất đi giác quan, mất đi các nội tạng quan trọng.
Vẫn có thể chống trả...!?
Vút v·út v·út.
Tiếng gió rít.
Tiếp theo đó là tiếng từng nhát chém liên tục vang lên.
"Hừ...!" Bạch Thú tặc lưỡi.
Ả ta lại mạnh thêm rồi.
Âm thanh từng nhát chém liên tục vang lên.
Dù ba Yêu Thần kia muốn xông lên, nhưng có một phạm vi vô hình xung quanh Hắc Y Thiên Ma.
Chỉ cần chạm vào, sẽ ngay lập tức bị xé xác.
"...Là Pháp Tắc."
Lục Căn dần phục hồi.
Mộng Tầm đã đánh mất quyền kiểm soát, nó đang trở về với Hắc Y Thiên Ma.
"Ha...! Con chó già này."
"Mém nữa là ta đi thật rồi đấy."
Nàng ta mỉm cười.
Xiết chặt kiếm.
Ầm Ầm Ầm.
Cả tòa tháp rung động.
Dư âm từ những đường kiếm từ hư không kia.
"Ả khốn này. Ngươi đã làm hư Pháp Tắc của Kiếm đến mức nào rồi hả ?"
Pháp Tắc của Kiếm.
Như đường kiếm chém đi khái niệm nổi danh của Hắc Y Thiên Ma.
Pháp Tắc không cần đan điền, không cần tim, chả cần não.
Chỉ cần Hắc Y Thiên Ma còn ý chí, dù chỉ một ít, là có thể sử dụng nó.
Những đường kiếm phá hủy tất cả kia, là tạo nên từ Pháp Tắc.
Nàng ta không cần vung kiếm.
Không cần làm bất cứ điều gì.
Chỉ cần một ý niệm.
Là đủ để phá khỏi thế trận đầy hiểm nguy này của hắn.
"Để đối phó với ngươi... Thì chừng này vẫn chưa đủ đâu."