Chương 463: Hoang Hỏa
"Bớ ! Hắn g·iết điên rồi !"
"Lửa...Là Hoang Hỏa !!!"
"Chạy mau !!!"
"Mẹ nó...! Là ai !?"
"Ai cả gan đắc tội với Võ Đang Chi Kiếm !?"
Ma Tộc lúc này đang hỗn loạn.
Có tin cấp báo rằng Lãnh Viêm đang đi xuyên Biển Nhà Táng, đến hỏi tội Ma Tộc.
Lãnh Viêm.
Hắn mang theo nhiều biệt danh.
Nhưng nổi tiếng nhất vẫn là hai biệt danh.
Thanh kiếm của Võ Đang, Võ Đang Chi Kiếm.
Và một danh hiệu được đặt cho hắn bởi Ma Tộc vào thời chiến.
Bởi hắn đi tới đâu trên chiến trường, đều mang theo nó.
Ngọn lửa thiêu cháy tất cả.
Hoang Hỏa.
Kẻ đánh tới ra danh tiếng bởi độ hủy diệt của hắn trên chiến trường.
"Khốn kiếp...! Hắn thật sự không coi Ma Tộc ra gì sao !?"
"Một mình đi xuyên qua Biển Nhà Táng !? Bây đâu ! Đánh đổ thuyền của hắn ! Cho lũ Thủy Quái nuốt chửng hắn !!!"
Tên tùy tùng hoảng sợ.
"N...N...Nhưng...! Đ...Đ...Đại nhân !!!"
Tên Ma Vương kia tức giận nhìn tên tùy tùng.
"Ngươi cà lăm cái gì !? Còn không nghe lệnh !? Đánh đổ thuyền hắn !"
Tên tùy tùng như muốn khóc rồi.
"...Hắn không có đi bằng thuyền !!!" Hắn khống khổ mà hét lên.
"...Cái gì !!!?"
Tên Ma Vương kia giật mình.
Vội bay thẳng lên trời cao.
Nhìn sang Biển Nhà Táng.
"...Điên !"
"Điên thật rồi !!?"
.
.
.
Một ngọn lửa đốt trụi tất cả trên đường.
Kỳ lạ thay, ngọn lửa lại mang vào trắng và đen hỗn hợp.
Trông như có người vẽ chúng nên bởi những nét mực.
Lãnh Viêm tản bộ trên mặt đất.
Nơi đáng lẽ là Biển Nhà Táng.
Cảnh tượng làm chấn kinh tất cả Ma Tộc ở ven biển.
Ngọn lửa của hắn... Tách dời biển cả !!!?
Hắn cứ vậy chạy xuyên qua Biển Nhà Táng.
Ngọn lửa kia đẩy lùi tất cả con sóng dữ, chia biển cả ra làm đôi.
"Đây là thứ Luyện Vương có thể làm được sao !? Không thể nào !!!?"
"Tên khốn Lãnh Viêm...! Hắn trở thành Hóa Đế rồi sao !?"
"Thật sự xem Ma Tộc không có khả năng đánh lại hắn sao !? Mau truyền tin đến cho Thương Khung Ma Đế đại nhân !!!"
ĐOÀNG.
Vô số tên tùy tùng hoảng loạn chạy đến cung điện của tên Ma Vương.
"Đ...Đại vương ! Nguy to... Nguy to rồi !!!"
"Hoang Hỏa... Hắn.... Hắn đánh vào thành rồi !!!"
Ngay khi hắn quay mặt đi mà ra lệnh.
Một t·iếng n·ổ vang trời đã lấn át đi mọi âm thanh.
Toàn bộ Ma Tộc ở ven biển không tin vào mắt mình.
Như một khối thiên thạch.
Lãnh Viêm nhảy một bước, vượt qua biển cả, phá hủy cả một vùng rộng lớn trong địa phận của Ma Tộc.
Vô số kẻ xấu số cứ vậy mà vong mạng.
"...Khốn kiếp !!! Tên đó ...!!!"
.
.
.
Soạt.
Lãnh Viêm to lớn, đứng giữa núi xác thịt của Ma Tộc.
Dùng áo mình mà lau kiếm.
Thân thể hắn rách rưới, nhưng không có một v·ết t·hương nào nghiêm trọng.
Tên Ma Vương xấu số kia lúc này đã khủng một lỗ to giữa ngực.
"Tên khốn...! Rốt cuộc là ngươi muốn gì !?"
"Trực tiếp gây chiến với Ma Tộc...! Ngươi thật sự muốn cả gia tộc của ngươi c·hết sao !?"
"Không... Thậm chí là gây nên c·hiến t·ranh...!"
"Ngươi điên...Điên rồi...!"
Thân thể đang bị ngọn lửa mang hai màu trắng đen kia đốt cháy.
Lãnh Viêm không nói gì.
Giờ phút này, nói gì cũng chỉ là vô nghĩa.
Hắn thu kiếm vào vỏ.
Phừng.
Phừng phừng phừng.
Cả một thành phố Ma Tộc, cứ vậy nhấn chìm trong biển lửa trắng và đen.
.
.
.
"Nghe tin gì chưa !? Lãnh Viêm đại nhân điên... điên rồi...!?"
"Một mình xông thẳng vào địa phận Ma Tộc, mỗi nơi ngài ấy đi qua, đều sạch bóng Ma Tộc !?"
"Đại nhân trực tiếp đồ thành ! Đã g·iết đến thành trì thứ 6 của Ma Tộc rồi !?"
"...Thật kinh khủng ! Ma Tộc không phải có Ma Đế sao !? Vậy mà không đánh lại Lãnh Viêm đại nhân !?"
"Võ Đang Chi Kiếm... Thật sự là kinh khủng !!!"
Tiếng đồn vang khắp Nhân Tộc.
Không ai chắc chắn những lời đồn có thật hay không.
Nhưng những vị Luyện Vương, Hóa Đế.
Thậm chí là người đang chấp chưởng Thiên Đạo hiện tại thuộc Nhân Tộc, đều đang bàn luận tiếp theo nên làm gì.
Quả thật Lãnh Viêm lần này hành động quá lỗ mãng.
Ông ta vì mất con, thực sự điên rồi.
Nếu việc đánh g·iết Ma Tộc đơn giản như vậy, Nhân Tộc đã làm từ lâu rồi.
Nhưng ngoài Ma Thần hay Ma Đế, Ma Tộc còn có những lão quái vật đang hiện thế...
.
.
.
Lãnh Viêm ngước nhìn lên.
"...Là do ngươi làm sao ?"
"Ngươi b·ắt c·óc con của ta ?"
"...Không" Hắc Y Thiên Ma trả lời.
"Lãnh Viêm. Ta hiểu cho ngươi."
"Nếu ta mất con của mình, ta thậm chí còn làm tệ hơn những gì ngươi đang làm."
"Nhưng dừng lại ở đây đi."
"Ta sẽ đưa ngươi trở về Võ Đang."
Lãnh Viêm đứng giữa biển lửa.
Những ngọn lử trắng đen trông như nét mực cứ phập phùng mà t·hiêu r·ụi tất cả.
Những nơi hắn đi qua, không một bóng người.
"10 năm." Lãnh Viêm lên tiếng.
"Yêu Tộc và Nhân Tộc, dòng máu không phù hợp, hiếm muộn là chuyện rất bình thường."
"Vợ ta suốt 10 năm, cố gắng không biết bao nhiêu, mới có thai."
"Sinh ra được hài tử, ngày ấy ta không quên được nàng khóc vì hạnh phúc."
"Nụ cười của nàng ấy. Cả đời ta xem như một trong kỷ niệm quý giá nhất của ta."
"Tiếng khóc đầu đời của con ta. Cả đời ta không quên được."
"Chỉ vì bọn khốn Ma Tộc này."
"Ta mất đi nụ cười của nàng."
"Ta mất đi con của chúng ta."
Ma Tộc liên tục xâm lấn lãnh thổ của Yêu Tộc.
Liên tục tiến công, khiến quân lực Yêu Tộc không đủ, Cô Hoạch Điểu phải tham gia chiến trận.
Cô Hoạch Điểu vang danh thiên hạ, là một trong những trụ cột của Yêu Tộc.
Với tình hình Ma Tộc hiện tại chỉ có Ma Đế, không có Ma Thần, muốn thắng sẽ phải trả cái giá rất đắt.
"...Chúng cho rằng chỉ cần nắm giữ Yên Nhi trong tay, Cô Hoạch Điểu sẽ tuyệt đối không dám ra chiến trường."
"Vì thế nhân lúc nàng ở chiến trường, ta không có mặt ở Võ Đang."
"Chúng châm lửa đốt núi Võ Đang. Giết không biết bao nhiêu người ở Võ Đang."
"Bắt cóc Yên Nhi làm con tin."
Hắc Y Thiên Ma im lặng.
Nàng biết chứ.
Nàng thực sự xuất hiện, cũng để xử lý việc này.
Đem tên khốn Ma Tộc nghĩ ra trò đó ra xử lý.
Thế nhưng chưa kịp làm vậy, Lãnh Viêm đã g·iết đến trung tâm lãnh thổ của Ma Tộc.
Nàng cần Ma Tộc tồn tại, để chuyển giao thời đại nếu chẳng may Bạch Thú nắm giữ Thiên Đạo.
Vì lẽ đó mà không thể để Lãnh Viêm g·iết sạch được.
Lãnh Viêm giơ kiếm trước mặt Thiên Ma.
"...Ngươi không sợ Ma Tộc nghĩ quẩn, g·iết c·hết Yên Nhi sao ?"
"Ha ha ha..." Lãnh Viêm bật cười.
Một nụ cười như kẻ điên.
"Ta đã hứa với nương tử."
"Nếu chúng dám động một ngón tay vào con ta."
"Dù có c·hết, ta cũng đem cả vùng đất đáng nguyền rủa này c·hết cùng."
Phừng.
Lãnh Viêm tạo một ngọn lửa trắng đen kia trên tay.
Sau đó trực tiếp đẩy mạng vào lồng ngực.
Hắc Y Thiên Ma trợn mắt.
"...Ngươi điên thật rồi."
Thứ lửa mà Lãnh Viêm sở hữu, là Âm Dương Thần Hỏa.
Ngọn lửa có thể ngay lập tức dập tắt hay cháy mãi theo ý của chủ nhân.
Đốt không chỉ thể xác, đốt đi cả đạo.
Đốt đi sự tồn tại của kẻ bị dính phải ngọn lửa này.
Thứ hắn vừa làm, là mang Âm Dương Thần Hỏa tiến nhập cơ thể.
Một khi hắn tự bạo, Âm Dương Thần Hỏa sẽ không có người điều khiển, nó chỉ biết cháy, cháy mãi.
Cả lãnh thổ Ma Tộc này, sẽ chỉ còn là biển lửa cháy mãi đến vĩnh hằng.
Lãnh Viêm nghiến răng.
Hoang Hỏa.
Chữ Hoang mang ý nghĩa chỉ nơi không một bóng người.
Bởi vì nơi ngọn lửa này đi qua, sẽ chẳng còn gì có thể tồn tại.
"Nếu ngươi không ra lệnh Ma Tộc trả con cho ta."
"Ngày hôm nay, ta sẽ đặt dấu chấm hết cho Ma Tộc !"