Chương 461: Tam Dực Nhị Đầu Hóa Ma Điểu
Hắc Y Thiên Ma.
Tồn tại từ vạn cổ.
Nhiều người đồn đoán rằng nàng ta đã sống qua ba kiếp đời, mỗi kiếp lại là một cái vạn cổ.
Nhiều người sẽ chẳng biết nàng ta.
Nhiều kẻ có thực lực vẫn có thể chưa từng biết thực lực thật sự, chỉ xem nàng ta như một Thiên Ma.
Một tu vi đáng kính trọng, nhưng không phải tồn tại vô địch.
Nhưng những lão quái vật ẩn mình của Nhất Thế đều hiểu rõ.
Hắc Y Thiên Ma là một tồn tại đáng sợ đến mức nào.
Dẫu như vậy.
Nếu m·ưu đ·ồ của Bạch Thú thành công.
Vô vàn Bạch Thi mang tu vi Yêu Thần.
Vô số Ma Thần được tạo nên bởi ma khí mà tộc Khuyển Thần chứa đựng.
Dù Hắc Y Thiên Ma có thể xem như kẻ mạnh nhất Nhất Thế đi chăng nữa.
...Có thể thắng sao ?
Những Thống Lĩnh ở Điện Thờ Tổ Tiên, đều lộ ra vẻ mặt âu lo.
Chính Hắc Y Thiên Ma cũng hiểu được nếu Bạch Thú đạt được thứ hắn muốn, mọi việc sẽ tồi tệ đến mức nào.
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả rồi.
Việc hắn xuất hiện, không phải là do tình huống bất khả kháng gì cả.
Chỉ là con chó khốn kiếp ấy... Đang muốn hả hê mà thôi.
Muốn tuyên bố rằng ván cờ này, hắn đã thắng.
"Sợ hãi rồi sao ?" Bạch Thú nhe nanh cười.
"Ta đã từng bảo rồi, mọi cố gắng của ngươi, rồi cũng là vô nghĩa."
"Đến cuối cùng, ngươi cũng không thay đổi được số phận đâu."
Hắn liếm môi.
"...Thật không thể chờ đợi."
"Bữa ăn cuối cùng của thế giới này."
Sắc mặt Hắc Y Thiên Ma âm trầm.
Nàng thu kiếm.
Thanh kiếm trên tay cứ vậy mà tan biến vào hư vô.
"Gì đây ? Đầu hàng rồi sao ?" Hắn bật cười.
Hắc Y Thiên Ma thở dài.
Bạch Thú biết rõ là không phải vậy.
Nhưng lời từ miệng hắn, có bao giờ tốt đẹp đâu ?
"Nói về chọc giận ta, không ai có thể bằng ngươi đâu. Con chó khốn kiếp ạ."
Hắc Y Thiên Ma thu kiếm, vì đơn giản ở thời điểm hiện tại, nó không cần thiết.
"Tất cả lượng ma khí chứa đựng trong thân xác tộc nhân Khuyển Thần kia..."
"Là từ hắn sao ?"
"Ha ha ha...!" Bạch Thú cười khoái chí.
"Rất nhanh nhạy."
"Tất nhiên, việc có được một lượng ma khí của Ma Thần khổng lồ như thế này, đủ để nuôi dưỡng không biết bao nhiêu Ma Thần tương lai, hoàn toàn không dễ dàng."
"Nhưng đó chỉ là với lũ người phàm mà thôi."
Bạch Thú lúc này, thật sự đã xem như hắn chiến thắng rồi.
"Chắc ngươi cũng biết, ta không phải kẻ từ bi."
"Nếu một quân cờ của mình không làm xong việc, ta sẽ loại bỏ nó."
"Thế nhưng có một kẻ thời gian gần đây đến tuổi nổi loạn, nhưng vẫn chưa bị ta diệt trừ."
"Có lý do cho việc mặc dù hắn không làm xong nhiệm vụ của mình, ta vẫn giữ hắn lại."
"Đơn giản thôi, vì sao ta lại nỡ bỏ đi một nguồn tài nguyên tạo nên ma khí của đẳng cấp Ma Thần một cách vô hạn, lại không một chút vướng bận tâm ma ?"
Với hệ thống, bản thân Schurke không chịu tác động bởi Tâm Ma.
Bởi vì điều đó, vô tình khiến ma khí của Schurke không tác động đến kẻ bị nhiễm.
Quả nhiên.
Minh Nhật chính là nguồn gốc cho lượng ma khí nhiều không tưởng này.
Từ lúc Minh Nhật có được tu vi Ma Thần, cũng đã rất lâu rồi.
Mỗi khi Ma Thần c·hết đi, ma khí thông thường sẽ tan biến ra xung quanh.
Nhưng mỗi lần Hắc Y Thiên Ma g·iết Minh Nhật, hắn đều không tỏa ra ma khí nhấn chìm đại lục.
Chứng tỏ hắn có cách để thu thập toàn bộ lượng ma khí đó.
Với thời gian dài như vậy, lượng ma khí mà Bạch Thú thu hoạch được...
Quả thật có thể tạo nên một đội quân.
...Một đội quân Ma Thần hoàn toàn do hắn nắm quyền.
Nếu viễn cảnh đó xảy ra, thậm chí Hắc Y Thiên Ma cũng không chắc chắn mình có thể chống lại.
"Dù ta biết tuổi của ngươi đã nhiều đến mức buồn đếm, ngươi vẫn như một đứa trẻ vậy." Hắc Y Thiên Ma lên tiếng.
"Đến đây để hả hê trước mặt ta sao ?"
Bạch Thú không nhịn được.
Lại nở ra tiếng cười khặc khặc nham nhở.
"Tại sao lại không chứ ?"
"Thu Vũ."
"Ta muốn tận mắt chứng kiến ngươi tuyệt vọng."
"Nếu nói kẻ nào có thể làm ta tức giận lần này đến lần khác, ngoài tên Schurke vô dụng ấy ra thì chỉ có ngươi mà thôi !"
"Hôm nay là lần cuối ngươi có thể thoải mái trước mặt ta rồi."
"Lần sau gặp lại... Ngươi sẽ phải quỳ xuống đất...!"
"Tin ta đi, một khi mọi thứ đã thành."
"Ngươi sẽ bị săn đuổi bởi tất cả Yêu Thần và Ma Thần dưới trướng ta."
"Cảm nhận được sự tuyệt vọng, thống khổ tột cùng !"
Hắc Y Thiên Ma thở dài.
"Ha..."
"Con chó già đáng thương."
Nàng ta dùng tay niệm chú.
"Ngươi nghĩ ta thật sự sẽ để ngươi muốn làm gì thì làm sao ?"
Bạch Thú nhe nanh khoái chí.
"Tất nhiên là không."
"Nhưng dù ngươi có muốn ngăn cản, nó vẫn là vô vọng."
"Ta lại rất muốn xem con mồi của mình giãy giụa trong vô vọng !"
"Tỷ tỷ ! Để em giúp !" Như Nguyệt cũng dùng tay niệm chú.
Hắc Y Thiên Ma gật đầu.
"Được."
"Ây...! Hai người sao...! Vậy thì...bất công cho các ngươi quá." Bạch Thú cười khoái chí.
Phừng phừng phừng.
"Á !"
"K-K-KHÔNG !!!!"
"Đừng ! Tránh xa ta ra ! Tránh xa ta ra !!!"
Ma khí len lỏi khắp nơi lúc này như được kích phát.
Rất nhiều Yêu Tộc trong đám đông lúc này một mực hỗn loạn.
Bị lượng ma khí ngập tràn kia xâm nhập cơ thể.
"Không...! Không...! Nhai Phụ đại nhân...! Cứu mạng !!!"
Thậm chí chuột tinh cầm kèn của đoàn diễu hành, cũng không thoát khỏi số phận đấy.
Ầm ầm ầm.
"Chất lượng" của những đối tượng bị ma khí nhập thể chưa phải là loại tốt nhất.
Thế nên thành phẩm tạo ra cũng chỉ ở mức độ Ma Tướng, Ma Vương.
Thế nhưng vậy là quá đủ.
Bởi vì.
"Lá bài mạnh nhất của ta... Đã thành rồi."
Ầm Ầm Ầm....!!!
"Một bài thử thôi."
"Nhưng Thu Vũ, ta tự hỏi."
"Ngươi có đánh lại... 2 Ma Thần hay không ?"
Như Nguyệt giật mình.
Không cần quay đầu lại, nàng cũng cảm nhận được khí tức khủng bố ấy.
Khí tức ma quái, quỷ dị, đáng sợ tới lạnh sống lưng.
"T...Tỷ tỷ..."
ẦM.
"Kréééc !!!"
Không kịp.
Không một chút cơ hội phòng bị.
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG.
Cả Tổ Yêu Tháp !!!
Đang đổ vỡ !!!
Hai chiếc cánh quá to lớn.
To hơn cả bề ngang của tòa tháp.
Bởi vậy mà nó đâm xuyên qua.
Kéo đến đâu, đánh đổ đất đá đến đó !
Ma khí... nhiều đến ngột ngạc...!
"Ngươi có thích con thú cưng này của ta không !?"
"Con chim này...! Ta nuôi rất lâu rồi đấy !!!?"
Như Nguyệt xoay người lại.
Không tin vào mắt mình.
Cô Hoạch Điểu như mất đi bộ da.
Không chút lông vũ.
Máu thịt bên trong lại hóa đen xì, chảy sền sệt mà rớt xuống mặt đất.
Chảy đến đâu, lại như dung nham mà cháy xém, b·ốc k·hói bề mặt Tổ Yêu Tháp.
Cái đầu mặt người là nơi duy nhất còn lớp da.
Mà giờ đây...
Đã có đến hai cái đầu
Một cái đầu trông đau khổ, chảy lệ.
Và một cái đầu trông như la sát, tức giận tột cùng.
Đôi mắt cả hai đều không có tròng đen.
Mười phần quỷ dị.
"Krééc...!!!""
Âm thanh nghe như tiếng kim loại chà mạnh vào nhau.
Thật sự khiến người khác nổi da gà.
Một cái cổ dài đến vô lý đã lao đến chỗ Như Nguyệt.
Nó mở miệng ra.
Bên trong cái miệng ấy, như là một hố đen vô tận.
Chằng chịt những cái răng sắc như dao cạo, xếp thành vô số lớp hình tròn hỗn độn.
Thậm chí chúng hỗn loạn đến mức tự đâm vào da thịt trong miệng, chảy ra những giọt máu đen xì sủi bọt.
Hình tượng gớm ghiếc này, thật sự không phải là thứ nên tồn tại trên cõi đời.
Nguyên phần bên trong miệng như vậy mà lòi ra như một con giun khổng lồ, lao đến.
Nhắm vào đầu Như Nguyệt.
Như Nguyệt cứng đờ bởi hình tượng trước mặt mình.
Không kịp phản ứng bởi tốc độ kinh người kia.
May mắn thay, thân thể nàng ta như cảm nhận được nguy hiểm, kịp thời hóa thành nước trước khi nàng còn kịp nhận thức.
ẦM.
Cú táp mạnh khủng kh·iếp kia táp vào không khí và nước, chỉ khiến vô số giọt nước văng tứ tung.
Phần đầu Như Nguyệt khôi phụ lại hình dáng sau khi đã giữ khoảng cách với thứ sinh vật ghê tởm đó.
"Thích nó chứ ?"
"Ta gọi nó là..."
"Tam Dực Nhị Đầu Hóa Ma Điểu."