Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 464: Thiên Mệnh Quấn Quanh




Chương 464: Thiên Mệnh Quấn Quanh

Đêm đó.

Trong cơn mưa.

Giữa núi Võ Đang nghi ngút khói, bởi cơn mưa đang dập đi phần nào ngọn l·ửa b·ùng l·ên.

Cô Hoạch Điểu im lặng.

Không nói gì.

Lặng lẽ bước đi.

"Nàng đi đâu vậy...!?"

Cô Hoạch Điểu vẫn im lặng.

Nhưng Lãnh Viêm thấy được.

Trong ánh mắt nàng, mang theo sát ý chưa từng có.

Sát ý này...

Còn nhiều hơn cả Ma Tộc.

"Nương tử...!"

Cô Hoạch Điểu dừng bước.

Tay xiết chặt.

"Phu quân. Ta tuyệt đối tin chàng."

"Hãy đem Yên Nhi trở về."

"Còn ta..."

Cô Hoạch Điểu nhặt lại cây thương đang rơi trên đất của mình.

"...Sẽ cho Ma Tộc biết cái giá phải trả cho hành động của chúng."

.

.

.

"Con của ngươi, ta đã cho người truy tìm từ lúc nó b·ị b·ắt cóc rồi."

"Tin ta, ta cũng không muốn mọi việc vào hoàn cảnh này đâu."

"Ta sẽ đem tên khốn nghĩ ra thủ đoạn đê tiện này cho ngươi hỏi tội."

Hắc Y Thiên Ma hạ cánh xuống mặt đất.

Đứng đối diện Lãnh Viêm.

"Ta hứa sẽ giúp ngươi."

"Hãy quay trở về Võ Đang đi."

Lãnh Viêm chĩa kiếm vào Hắc Y Thiên Ma.

"...Tại sao ta phải tin cô ?"

Nàng thở dài.

"Chẳng có mấy kẻ chĩa kiếm vào ta có kết cục tốt đâu."

"Ngươi tốt nhất vẫn nên làm theo khi ta còn kiên nhẫn."

Hắc Y Thiên Ma hoàn toàn có thể dùng thực lực uy h·iếp hắn.

Nhưng nếu tên này tự bạo thì phiền toái thôi chưa đủ để miêu tả tình hình.

Ngọn lửa kia muốn dập được sẽ tốn không biết bao nhiêu công sức.

Phập.



Lãnh Viêm đâm kiếm xuống đất.

Như ngay lập tức kích phát những ngọn lửa xung quanh, đồng loạt cháy rực.

Hắn ngồi xếp bằng xuống.

"Ta sẽ chờ ở đây."

"3 ngày. Trong 3 ngày ngươi không mang Yên Nhi trở về, nơi đây lập tức trở thành bình địa."

Hắc Y Thiên Ma nhìn hắn.

Âm Dương Thần Hỏa vẫn đang thiêu đốt trong cơ thể hắn.

Không cần làm gì, đủ 3 ngày sau không lấy nó ra thì hắn thật sự sẽ nổ banh xác.

Tên khốn này sẽ làm thật...

"...Được."

"Ngươi cứ ở đấy đợi tin vui từ ta."

Lông vũ đen bay tứ tung.

Hắc Y Thiên Ma đã biến mất ngay trước mặt Lãnh Viêm.

Hắn lúc này mới tập trung, xếp bằng mà vận chuyển Âm Dương Thần Hỏa trong cơ thể.

Điều tiết nó đi khắp cơ thể.

"Trước khi tìm lại được Yên Nhi, ta không thể c·hết."

"Nương tử, nàng chờ đó, ta sẽ mang con chúng ta trở về."

.

.

.

"KHỐN KIẾP !?"

"Tại sao !!?? Tại sao mọi thứ không như kế hoạch !!!?"

"Đáng lẽ ra Cô Hoạch Điểu phải rút khỏi chiến trường chứ !?"

Thương Khung Ma Đế tức giận, bóp nát ly rượu trên tay.

Đám người Ma Tộc xung quanh có phần sợ hãi, đều vô thức mà lui lại một bước.

Tại sao mọi việc lại ra nông nỗi này ?

Chúng trực tiếp để lại một lá thư, nói rõ điều kiện để mang Yên Nhi trở về.

Đó chính là cho Cô Hoạch Điểu rút lui về Võ Đang.

Chiến lực có thể đe dọa sự tiến công của Ma Tộc ở thời điểm này, chỉ có Nhai Phụ, Cô Hoạch Điểu và Vô Nhãn.

Nhưng Vô Nhãn không tham gia chiến sự, Nhai Phụ lại phải ở lại Nhai Phụ Thành.

Chỉ có mỗi Cô Hoạch Điểu dẫn đầu chống lại Ma Tộc.

Chỉ cần nàng ta không xuất hiện, Ma Tộc lập tức có thể đánh thẳng vào lãnh thổ của Yêu Tộc.

Thế nhưng...!?

Cô Hoạch Điểu trở về Võ Đang, sau đó ngay lập tức trong đêm quay lại chiến trường !

Lãnh Viêm thì một mình xông thẳng vào lãnh thổ của Ma Tộc, g·iết đến 6 thành trì ! Hiện tại vẫn đang tiến công !?

Thế này là sao...!? Chúng thật sự không coi trọng sinh mạng của con mình sao !?

Không lẽ...

"Mau cho gọi tộc Ma Nhãn truy xét đứa bé đó !"



Hắn nghĩ ngay được đến một khả năng...

Đứa trẻ đó... Không lẽ nào...!?

.

.

.

"Ha..."

"Thật sao...!?"

Thương Khung Ma Đế ngã quỵ.

"Ha ha ha...!?"

"Khốn nạn...!!!? Thật là khốn nạn mà !!!?"

Hắn thật sự không tin nổi.

Đứng trước mặt hắn là một Ma Tộc đang bế lấy đứa trẻ kia.

Và một người trùm áo choàng kín mít.

Nơi vốn dĩ là khuôn mặt, chỉ có một con mắt to lớn thay thế cho cái đầu, mang đầy gân máu vầ dịch nhầy.

Là tộc Ma Nhãn.

Hắn vừa dùng năng lực của mình, soi xét toàn bộ về Yên Nhi vẫn đang ngủ say dưới tác dụng của thuật pháp Ma Tộc.

Thương Khung Ma Đế ôm đầu.

"Không... Không thể nào..."

Hắn vội vàng rời đi.

"Đại nhân... Ngại đi đâu vậy !?"

Hắn không thèm quay mặt lại nhìn.

Phải mau gặp người đó...!

.

.

.

Phập.

Một kiếm đâm xuyên qua tim Thương Khung Ma Đế.

"Giỏi. Ngươi cũng giỏi lắm rồi."

"Làm được những chuyện như vậy mà không biết hậu quả."

Đây là kết thúc của hắn.

"Khục...! Ha ha ha..." Hắn bật cười.

"Hắc Y Thiên Ma... Làm sao mà ta biết được ?"

"Nếu ta mà biết trước đứa trẻ đó có nhiều bảo bọc như vậy... Có đ·ánh c·hết ta cũng không dám động vào !"

"Đời ta, chọc giận phải hai người kia, chính là sai lầm to lớn nhất !"

"Nhưng tại sao...!? Ngươi lại đứng về phe chúng ?"

"Ma Tộc ở tiền tuyến đang bị Cô Hoạch Điểu g·iết sạch ! Thậm chí còn g·iết hăng hơn trước, trực tiếp lao vào căn cứ quân ta mà tàn sát !"

"Hoang Hỏa thì đốt trụi mọi thứ trên đường, g·iết c·hết không biết bao nhiêu Ma Tộc !"

"Ngươi đến hỏi tội ta... Lại không hỏi tội chúng !?"

Hắc Y Thiên Ma không một chút dao động.

"Đứa bé đó giờ đang ở đâu ?"



"Nếu ngươi dám mở miệng vì Ma Tộc, thì tự ngươi nên biết đứa bé đó có mệnh hệ gì, Ma Tộc thật sự không yên ổn."

Thương Khung Ma Đế bật cười.

Phun ra một ngụm máu tươi.

"Ngươi đến muộn rồi."

"Khục...Ha ha ha...!"

"Thiên Ma lại không đứng về Ma Tộc."

"Vậy thì Ma Đế ta đây chỉ có thể cầu xin thần linh cứu vớt Ma Tộc mà thôi !"

Hắc Y Thiên Ma giật mình.

Như nhận ra gì đó.

"Thần linh...!"

"Khốn kiếp ! Tên ngu này ! Ngươi đã làm gì !?"

"Khục khục khục...Ha ha ha...!!!" Thương Khung Ma Đế bật cười.

"Người ta nói không sai, đối trọng với Hắc Y, chỉ có Bạch Thú."

Hắn cười lớn.

Máu tuôn ra từ mồm nhưng không ngăn được tiếng cười hỗn loạn của hắn.

"Tên khốn kiếp, ngươi đã làm gì !?"

Hắc Y Thiên Ma túm áo hắn mà kéo lên.

Khốn kiếp.

Nếu con chó già ấy tham dự, mọi chuyện sẽ không dễ dàng rồi !

"Muộn... Muộn cả rồi."

Thương Khung Ma Đế nhe răng cười.

"Không sao, ngươi đừng lo~"

"Thiên mệnh quấn quanh như vậy, ta có muốn cũng không làm gì được...!"

"Diễm phúc quá rồi còn gì ?"

"Đứa trẻ đó, sẽ được thần linh nuôi nấng."

Hắc Y cứng đờ.

"...K...Khốn kiếp...!"

"Bạch Thú...!"

Nàng nghiến răng.

Tức giận vô cùng.

"Ha ha ha..."

"Các ngươi, đừng hòng toại nguyện...!"

Bịch.

Thương Khung Ma Đế lúc này, cũng đã t·rút h·ơi t·hở c·uối c·ùng.

.

.

.

Lãnh Viêm rút kiếm khỏi mặt đất.

"...3 ngày đã trôi qua."

"Hắc Y Thiên Ma, nếu ngươi đã không giữ lời, thì đừng có trách ta."