Chương 454: Bột Bùn
"Con mẹ nó !!! Ngươi đừng có rượt theo ta nữa được không !?"
Schurke hét lớn.
Hóa thành một con chim đen tuyền, bay vượt qua muôn trùng núi non.
Nhưng ngay sau đó là một con rồng trắng như tuyết.
Dài hơn sông, lớn hơn núi.
Uy nghiêm vô cùng, với mây khói lượn lờ mang theo bảy sắc cầu vồng tỏa sáng.
Xoay người trên không mà đuổi theo hắn.
"Việc gì ngươi phải chạy trốn ? Ta đâu có làm hại ngươi."
"Việc con mẹ ngươi !!!" Schurke càng ngày càng bay nhanh.
Vùng đất của Thống Lĩnh Vạn Yêu có cấm chế.
Không thể dùng phép dịch chuyển.
Thậm chí hắn giải phong ấn sức mạnh cũng vẫn bị phong bế cảnh giới lại.
Hắn chỉ có thể bay hết tốc lực, nhưng tên khốn này vẫn đuổi theo.
Rời khỏi lãnh thổ của hắn mới có thể sử dụng toàn lực.
Xui xẻo ! Hết sức xui xẻo !
Tại sao lại đụng phải một tên nam nữ ăn cả như thế này !!!?
"Hầy..." Nhai Phụ trong hình rồng thở dài.
VÚT.
Schurke giật mình.
Bùng nổ tốc độ.
Tốc độ nhanh hơn cả đạn bắn, v·út một cái đã vượt qua hắn.
Chiếc đầu rồng cứ vậy mà trực diện đối mặt với hắn.
"...Ta nên gọi ngươi là gì đây ? Vẫn là Nhật Anh ?"
Hừ.
Mẹ nó.
Vào hang cọp thật rồi.
"...Gọi ta là Schurke."
"Schurke... Xem ra ngươi không phải là người của nhà chim Diệc." Nhai Phụ gật đầu.
Cái tên rõ ràng là từ phương Tây.
"Vậy thì, Schurke..."
"Ngươi là đang sợ ta làm gì ngươi sao ?"
"Nếu ta nói phải thì sao?" Hắn nổi da gà.
"Nếu ngươi không muốn thành thân, thì hôn sự này, ngươi có thể mặc kệ." Nhai Phụ gật đầu.
"Hể ?" Schurke đơ người.
Nhanh gọn vậy hả ?
"Tốt tốt ! Cảm ơn ngươi ! Vậy ta có thể đi được chưa ?"
Vội vã mà đập cánh chuẩn bị phóng đi.
Dây dưa lâu hắn nổi thú tính thì ta phải ăn đầu rồng à ?
"Chưa."
Vù.
Thân rồng dài cuộn quanh Schurke.
Lơ lủng giữa không trung.
"Hừ...! Còn gì nữa !?"
Nhai Phụ nhắm mắt.
Thân thể hình rồng khổng lồ tan biến, trở thành hình dáng nam nhân đứng trước mặt Schurke.
"Ngay từ đầu việc hôn sự, ta thật sự cũng chẳng quan tâm."
Hắn chỉ vào Schurke.
"Cái ta muốn, là ngươi."
"Khác con mẹ gì tên biến thái này ?" Mặt Schurke nhăn như khỉ.
Nhai Phụ thở dài.
"Bớt nghĩ vớ vẩn."
"Ta muốn là những suy nghĩ của ngươi."
Hửm ?
Suy nghĩ của ta ?
Mấy thứ quỷ ta chém gió ấy hả ?
"Thống Lĩnh ơi Thống Lĩnh à, ngươi đường đường là Thống Lĩnh Vạn Yêu đó ?"
"Còn phải hỏi ta sao ? Bao nhiêu quan quân của ngươi đâu ?"
Nhai Phụ bật cười.
"Giả ý như biển, chân tâm nhỏ giọt."
"Từ trên xuống dưới, ngươi thực sự nghĩ có kẻ dám mắng thẳng mặt ta như ngươi sao ?"
"Ngươi khổ dâm phỏng?" Schurke tiếp tục làm mặt nhăn như khỉ.
Nhai Phụ lắc đầu.
"Ta mất cha mất mẹ từ nhỏ, nhưng ta vẫn được họ dạy bảo nhiều điều."
"Trong số đó, họ từng nói với ta."
"Có một người bạn, ngươi và họ phải ngang hàng."
"Không dám mắng chửi ta lúc cần, ta không thể xem họ là bạn."
"...Nhất định là ngươi khổ dâm." Schurke nhăn mặt.
Nhai Phụ nắm đầu hắn.
"Ta đang bảo là muốn làm bạn với ngươi đấy, khó vậy sao ?"
"Ta không làm bạn với đứa mém tí đâm đít ta." Schurke thẳng thừng từ chối.
"Hầy..." Nhai Phụ ngao ngán.
"Vậy ngươi giúp ta giải khai điều này, rồi ngươi đi đâu tùy ngươi."
Schurke hóa lại thành hình người.
Khoanh tay nhìn hắn.
"Được. Ngươi nói đi."
Võ mồm một tí, đỡ phiền phức, không có vấn đề gì.
.
.
.
Nhai Phụ khẽ mỉm cười.
Nhìn dung mạo mình trong mặt nước.
Schurke.
Cảm ơn ngươi.
Những lời năm đó, giúp ta đến tận bây giờ.
.
.
.
"Chà...! Không ngờ không ở núi Bạch Hổ vẫn được ăn Bánh Vằn !"
Nhăm nhăm.
Schurke bỏ một cái bánh vào mồm mà nhai.
"Ngươi muốn ta chỉ ngươi cách trở thành một Thống Lĩnh Vạn Yêu tốt ?"
"Đùa gì chứ ? Tại sao ngươi nghĩ ta lại biết ?"
Nhai Phụ và Schurke đi dạo trong một phố phường của Yêu Tộc, vừa ăn đồ ăn hàng rong, vừa bàn chuyện lớn.
Schurke cầm bên người một rổ lớn đồ ăn vặt.
Xiên Hồ Lô, Bánh Vằn, đủ loại bánh trái khác.
"Ta nghĩ ta không nhìn nhầm người."
"Cách nhìn nhận thế giới của ngươi, khác nhiều vô só kẻ khác."
Nhai Phụ lấy một xiên cá viên mà bỏ vào miệng.
Một phát nuốt ngay 6-7 viên, chỉ còn lại xiên không.
"Ầy..."
Schurke nhìn phố phường Yêu Tộc.
Đây là Nhai Phụ Thành.
Thành trì của Thống Lĩnh Vạn Yêu.
Hắn ngẫm nghĩ một chút, rồi lên tiếng.
"Bắt đầu từ đây đi."
Hắn bước đi.
Nhai Phụ không biết gì, cũng chỉ biết đi theo.
"Đây là..."
Nhai Phụ sững sờ.
Schurke dừng lại ở đầu một con hẻm tối.
Hắn tiến bước vào.
Nhìn Nhai Phụ mà trêu ghẹo.
"Sao hả ? Ngươi sợ bị móc ví sao ?"
.
.
.
Đi bên trong.
Nhai Phụ hóa trang, nên cũng không mấy ai nhận ra hắn được.
Nhưng hình ảnh ở đây, thật khiến hắn suy nghĩ.
La liệt.
Yêu Tộc trong những mái chòi, người gầy gò, nấu nước không cùng thứ bột không rõ hình thù.
Có đứa trẻ làm rơi thứ bột đó xuống đất, còn bị mẹ đánh một trận, bắt lượm thứ bột bẩn dính nước mưa, dính bùn đất kia lên ăn.
Vì vốn dĩ. Bùn và đất, nước mưa, còn sạch hơn thứ làm ra cục bột đó.
Schurke thấy cảnh đó liền ngăn lại, lấy ra mấy chiếc bánh vằn mà đưa.
Hai mẹ con cảm ơn rối rít.
Sau đó họ mới đi tiếp.
"Thứ bột đó, gọi là bột bùn."
"Nó làm chất thải của nhiều loại gia súc, trộn với bột mì rồi nung lên để lọc chất."
"Không bổ béo gì cho cam. Nhưng ăn cũng dằn bụng được."
"Vậy mới thấy, có người ăn còn không đủ chất bằng gia súc."
"Họ có lười biếng không ? Không."
"Khu này không thiếu người lao động từng ngày, không có một ngày rảnh rỗi."
"Nhìn đi."
Schurke lại chỉ một căn chòi.
Một đứa trẻ đang mặc áo học đồ.
Cố gắng lắm để nó không bẩn bởi bùn đất, nước mưa của nơi này.
"Nhà này cũng ăn bột bùn, cũng không có cái ăn cái mặc."
"Nhưng vì con họ, họ vẫn tìm cách cho chúng một tấm áo trắng, đi học con chữ, đi tu luyện bản thân."
"Vì có vậy, mới có tương lai tốt hơn."
Schurke lại lấy ra mấy cái bánh cho cậu bé đang mặc phục trang học đồ.
Schurke thở dài.
Đôi lúc, hắn ước hắn có ngày nghỉ.
Hệ Thống thật sự rất hạn chế hắn.
Chỉ có những lúc rảnh đôi chút, hắn mới có thể đến những nơi như thế này.
"Ta không phải người trị vì gì cho cam, ta không dám bảo ta biết cách dạy ngươi làm Thống Lĩnh thế nào."
"Nhưng ta chỉ có thể hỏi ngươi thôi."
"Nếu còn cảnh này, thì ngươi đã làm tốt công việc của mình chưa ?"
Nhai Phụ im lặng.
"Tốt." Schurke mỉm cười.
"Ngươi hiểu được, vậy là Yêu Tộc tuyệt đối có cơ hội phồn vinh."
Schurke bê đống đồ ăn hắn vừa mua, cái rổ khá to tướng.
"Ngươi đi đâu đấy ?" Nhai Phụ vẫn đi theo.
"Mỗi lần ta ghé một khu thành thị, ta đều tìm khu ổ chuột."
"Được thì mua đống đồ ăn vặt như thế này, cho lũ nhỏ."
"Ta ăn đủ loại hàng rong rồi, nên ta biết thứ nào ngọt, thứ nào ngon."
"Vậy mới mua được mấy loại mà tụi nhỏ thích được."
"Lũ trẻ Yêu Tộc, thích nhất là Bánh Vằn, Xiên Thịt Hồ Lô Ba Đầu và Kem Đại Dương."
"Chua Ngọt, nhiều thịt, đến ta còn mê cơ mà."
"Gặp người ta thích, ta cũng sẽ dụ dỗ họ ăn mấy món này trước."
"Tiếc là Kem Đại Dương khá khó mà kiếm, mấy năm gần đây Tổ Yêu Tháp cũng ít thấy quầy hàng đó."
"Nếu sau này ngươi có mở Tổ Yêu Tháp thì bắt bọn họ bán đi, mà đừng có mở vé tiền vào cổng gì cả."
"Cho lũ nhỏ thoải mái mà vào Tổ Yêu Tháp."
"Chúng nó khổ, thì ít nhất cũng có một ngày chúng có thể ăn thỏa thích thứ mình muốn."
"Được chứ ?"
Nhai Phụ nhìn Schurke.
Trong tâm hắn, như có gì đó trỗi dậy.
Nhai Phụ mỉm cười.
"Được. Ta hứa."
Schurke bật cười theo.
Ném rổ đồ ăn cho Nhai Phụ.
"Đằng trước là một cái cô nhi viện."
"Ngươi vào mà phát đồ ăn cho chúng. Quen mặt chúng rồi thì sau này đến đây nhiều hơn cho ta."
"Trước hết ngươi làm được như vậy, ta đã xem ngươi là Thống Lĩnh tốt rồi."
"Học cách thương dân đã."
"Mấy cái khác, học dần được."
Nhai Phụ cười ha hả.
Chuyện gì thế này ?
Trong hắn có cảm giác rất lạ.
Như có một hơi ấm truyền vào thân thể.
"Làm gì đó giải quyết vấn đề đồ ăn đi, c·hết tiệt."
"Xóa sổ cái món Bột Bùn giùm ta."