Chương 453: Nam Nữ Quan Trọng Gì
"Thống Lĩnh anh minh, thiết nghĩ, chỉ cần ngài trị vì, Yêu Tộc chắc chắn thịnh vượng."
"Loại." Nhai Phụ trực tiếp đuổi nàng ta đi.
"T-Thống Lĩnh...Khoan đã...!"
Người đầu tiên lên tiếng, nhanh chóng mà rời đi như vậy.
"Tiếp theo."
Hắn có thật sự muốn tìm được câu trả lời ở đây ?
Không.
Nếu hắn thật sự quan tâm đến vậy, đã tách từng người ra hỏi, để không ai dựa vào câu trả lời của người khác để bồi đắp cho câu trả lời của chính mình.
Nhai Phụ thực chất cũng không quan tâm việc mình có kết hôn hay không.
Mục đích của hắn, vẫn là tiêu diệt Ma Tộc.
"Nhanh nhanh lên, ta không có cả ngày đâu." Nhai Phụ lên tiếng.
.
.
.
"Tộc của thần nhất định sẽ giúp ngài..."
"Loại."
.
.
.
"Việc này... Ngài không nên hỏi nữ nhi như chúng thần..."
"Loại."
.
.
.
"Loại...!"
.
.
.
"Loại...!!!!"
.
.
.
Cả một buổi.
Đám người cũng thưa đi rất nhiều, bị Nhai Phụ mời đi.
Không một người nào không phải nghe chữ loại.
Chỉ còn lác đác vài người, lúc này tâm tình đều r·ối l·oạn.
Nhai Phụ nhìn thấy rõ cảm xúc rối bời của họ.
Thế nhưng.
Có một người.
Từ đầu đến giờ.
Tuyệt nhiên không lộ chút xúc cảm.
Thậm chí...
Còn không nhìn hắn.
Dung nhan điểm trang đơn giản, đánh phấn trắng cùng bờ môi đỏ.
Nhưng lại trông vô cùng hiền dịu.
Như hình mẫu một người vợ hiền thường thấy.
Gọn gàng, kín đáo.
Trang phục, thần thái, đều toát lên là một người phụ nữ phương Đông.
Trên người không có gia huy.
"...Ngươi là ai ?" Nhai Phụ nhìn nàng.
Nàng ta vẫn im lặng.
Nhẹ cúi đầu mà hành lễ.
"Thần tên Nhật Anh. Con cháu của nhà chim Diệc."
Nhai Phụ mỉm cười.
Con của Cô Hoạch Điểu ?
"...Được, cho ta biết câu trả lời của ngươi là gì ?"
"Nếu để Yêu Tộc thịnh vượng, ta nên làm gì ?"
Người nữ kia im lặng một chút.
Tay đặt lên cằm, như thể ngẫm nghĩ.
"Thống Lĩnh có thể hứa, dù ta nói gì cũng sẽ không bị coi là phạm thượng ?"
Xì xầm.
Tiếng xì xầm vang lên.
Hỏi như vậy là có ý gì ?
"Được."
Chỉ Nhai Phụ thì thoải mái mà cười.
Nàng ta có thể thấy được những người trước nàng, bị loại, nhưng chỉ mời đi.
"Không có gì là phạm thượng."
"Là ta hỏi, thì câu trả lời của ngươi dù là gì, cũng không sao cả."
Vị nữ nhân kia gật đầu.
"Vậy được."
Nàng ta chắp tay trước bụng.
"Nếu như vậy, xin ngài hãy rời khỏi chức vụ Thống Lĩnh, nhường ngôi cho kẻ khác."
"To gan !!!" Ngay lập tức có nhiều quan quân lớn tiếng hét lên.
"Nhà chim Diệc ỷ có Cô Hoạch Điểu, thực sự dám phạm thượng như vậy !? Trước mặt Thống Lĩnh dám nói những lời đó !?"
"Đúng vậy ! Không coi Thống Lĩnh ra gì sao !?"
"Hóa ra hỏi trước là như vậy !"
Nhai Phụ thở dài.
Tiếng nói của hắn nhẹ.
Nhưng cùng lúc, chấn kinh toàn bộ tinh thần người trong cung.
Như tiếng hét đinh tai.
"TA ĐÃ CHO PHÉP CÁC NGƯƠI NÓI CHƯA ?"
Vị nữ nhân vẫn bình tĩnh mà đứng vững.
"Ta đã nói không phạm thượng, thì tuyệt nhiên không phạm thượng."
"Vì sao ngươi lại nói như vậy ?"
Nhật Anh kính cẩn cúi đầu.
"Ngàn lần xin lỗi Thống Lĩnh."
"Không sa-" Nhai Phụ vừa định nói nốt.
Nhật Anh đã nói lời tiếp theo.
"...Vì những lời tiếp theo."
Sau đó đứng thẳng giữa cung điện mà lên tiếng.
"Tướng không phải là Vương."
"Sai lầm của những vị vua đời đầu của mỗi triều đại thường gặp, đó là rất nhiều trong số họ là từ c·hiến t·ranh, m·ưu đ·ồ, đổ máu mà thành vua."
"Cầm binh giỏi, không có nghĩa là cầm xã tắc giỏi."
"Đó là hai vai trò vô cùng khác biệt."
"Thống Lĩnh là chiến thần của Yêu Tộc, luận sức mạnh sợ rằng không ai bằng ngài."
"Nhưng nếu hỏi để một nông dân chỉ biết trồng trọt hay một tướng quân chỉ biết đánh trận lên làm vua, thần thà chọn một vị nông dân."
"Có thể không tốt, ít nhất nông dân còn biết cách đảm bảo người dân có cái ăn, cái mặc."
"Từ lúc ngài lên, chưa ra một điều luật, hiến pháp, mệnh lệnh nào giúp ích cho Yêu Tộc."
"Thậm chí tính tình hiếu chiến của ngài còn gây ra c·hiến t·ranh ở nhiều nơi giữa Yêu Tộc với cả Ma Tộc và Nhân Tộc."
"Muốn Yêu Tộc thịnh vượng, dân phải ấm no, giặc trong giặc ngoài đều phải được giải quyết."
"Những cái đó còn chưa được, thịnh vượng biết kiếm đâu ?"
"Làm Thống Lĩnh là người phải biết rõ nhất mà còn phải đi hỏi những cái này, ngài tốt nhất nên thoái vị còn hơn."
Sôi máu.
Không phải là Nhai Phụ.
Mà là đám quan quân trong triều.
"Người đâu ! Mau mang nha đầu này đi ! Đánh c·hết ! Khi quân phạm thượng ! Thật không coi Thống Lĩnh Vạn Yêu ra gì !!!!"
"Đúng ! Mau !"
"Hơ...!"
Nhai Phụ còn chả buồn nói.
Hắn chỉ liếc.
Tất cả đám quan thần đều không dám nói thêm tiếng nào.
Nhai Phụ lúc này, thật sự nhìn nàng ta với ánh mắt khác.
Hắn mỉm cười.
Đứng dậy.
"Tất cả có thể lui."
"Riêng nàng vào cung."
Đám quan thần đều hoảng sợ.
"T-Thống Lĩnh...! Ý ngài là !!!?"
Nhai Phụ bước xuống ngai vàng, đứng trước mặt Nhật Anh.
"Nàng sẽ là vợ ta."
.
.
.
Tin tốt ! Thành công trà trộn vào thế lực Yêu Tộc !
Tin xấu ! Hắn bắt ta phải động phòng !!!!?
Schurke đang vô cùng hoảng.
Ban đầu hắn cố tình trà trộn vào đám người ứng viên trở thành vợ của Thống Lĩnh, mục đích chỉ là để kiếm thêm thông tin.
Nghe tên Thống Lĩnh kia hỏi, hiểu được rằng hắn ta có vẻ như không màng nữ nhân, thực chất chỉ muốn tìm người giúp hắn cai trị.
Vậy chỉ cần lọt vào mắt xanh của hắn, hên xui còn có thể đoạt luôn vị trí Thống Lĩnh.
Mỡ thế còn không vội húp ?
Schurke liền làm một vở thường thấy trong phim ảnh, "cô gái này thật là thú dị, nàng phải thuộc về ta."
Thất bại thì sao ? Chúng g·iết được ta chắc ?
VẬY CON MẸ NÓ CÓ TÁC DỤNG THẬT !?
BÂY.
GIỜ.
TA.
ĐANG.
TRONG PHÒNG NGỦ CỦA THỐNG LĨNH.
CẦU CỨU.
SOS.
.
.
.
"Đã lỡ rồi, chúng ta cũng bắt đầu thôi."
"Khoan khoan khoan khoan !!!!"
Thân thể to lớn của Nhai Phụ đang đè lên Nhật Anh.
Tay của hắn đè tay "nàng" ta xuống.
Nhai Phụ đã cởi trần nửa thân trên, lộ ra múi bụng săn chắn, thân thể như tạc tượng.
.
.
.
"Ta không phải là nữ."
"Hả ?"
Schurke giải thuật.
Póc.
Hình dáng Nhật Anh chỉ là ngụy trang.
Mắt Nhai Phụ mở to mà nhìn hắn.
"Thế nên, thả ta ra. Ta chỉ lừa ngươi thôi."
Nhai Phụ chỉ mỉm cười.
Nhẹ nắm lấy tay của "Nhật Anh:".
Kéo lên má mình, nhẹ cảm nhận hơi ấm ấy.
Nhắm mắt lại cảm nhận.
"Ngươi nghĩ ta không biết sao?"
"Long Tộc nhìn người bằng hồn, không phải bằng hình dáng."
"Ta nghĩ ngươi thực ra có sở thích đó, nên nuông chiều ngươi thôi."
"Dù gì ngươi có là nam hay nữ, ta đều có cách khiến ngươi mang thai con của ta."
CON MẸ NÓ.
CỨU.
SOS.
Ngay lập tức mà Schurke bỏ qua cả luật lệ, tự giải phong ấn sức mạnh của bản thân để đá bay Nhai Phụ mà bỏ chạy.
KẾ HOẠCH NÀY ! KHÔNG ỔN !
SẼ MẤT TRI- MẤT MẠNG ĐẤY !
.
.
.
"Có thích khách ! Người đâu ! Mau mau !!!"
Âm thanh của đám người đang đến phòng ngủ của hắn.
Nhai Phụ bị đá văng ra khỏi phòng, nát cả cửa.
Hắn ngồi dậy mà phủi phủi.
"Phản ứng thái quá vậy."
"Nam nữ quan trọng gì, ngươi cảm thấy tốt là được."
CON MẸ NÓ ! TA VAN CẦU NGƯỜI ĐỪNG TRÍCH DẪN LỜI VỊ HỌA SĨ ĐÓ ĐƯỢC KHÔNG ?
Schurke đang ở trạng thái phòng bị tuyệt đối.
Vì sự an toàn của lỗ hậu, hắn phải liều mạng rời khỏi đây !!!