Chương 455: Người Thân
"Oa...! Anh Chim ! Mọi người ! Anh Chim đến kìa !"
"Đâu ? Đâu ? Oa Oa ! Ngươi đừng có lừa ta !"
Lũ trẻ ríu rít ùa ra khỏi một căn nhà nhỏ, hơn 7-8 đứa.
"Nào nào ! Từ từ mấy thằng quỷ này ! Quà bánh rồi cũng của mấy đứa hết mà !"
Quỷ hệ thống. Thật sự không cho hắn nhiều tiền thuộc thế giới này. Hắn cũng chẳng giúp được ai nhiều.
Nhai Phụ cầm rổ đồ ăn, bị lũ trẻ bấu víu lấy quần áo.
Bàn tay chúng dính bùn đất, cứ vậy mà vấy lên phục trang của hắn.
Schurke nhìn sang, nhẹ vỗ vỗ tay lũ nhỏ.
"Nào ! Làm dơ quần áo huynh đệ này rồi ! Lỡ hắn không thích các ngươi, không cho các ngươi quà bánh thì sao ?"
Nhai Phụ bật cười.
"Ta dù gì cũng làm lính trước, ngươi thực sự nghĩ ta sợ dơ sao ?"
"Ai biết được, lên chức cao nhiều tên mắc bệnh ở sạch lắm." Schurke nhe răng cười.
"Được rồi được rồi ! Mấy đứa ! Đi rửa tay ! Rửa xong mới được cầm bánh ăn" Schurke vỗ vỗ tay hiệu.
"Tuân lệnh...!!!"
Một đứa nhỏ nhất lon ton chạy đi, nhưng lại ngược hướng với mấy đứa khác.
Lũ trẻ kia chạy đi chỗ vòi nước, thì đứa nhỏ kia lại chui lại trong nhà.
"Hửm ? Oa Oa ? Có chuyện gì vậy ?"
Đứa trẻ đó tên Oa Oa, cũng là người nhìn thấy Nhai Phụ và Schurke.
Nó lon ton chạy ra, cầm theo một chiếc bánh.
"Bánh gạo nè. Oa Oa để dành lại một cái cho huynh ! Mọi người xấu lắm, cứ nhăm nhe bánh này của Oa Oa đó !"
Schurke mỉm cười, nhận lấy chiếc bánh.
Nhai Phụ nhìn vào nó.
...Mốc rồi.
"Này.. Nó.."
Rắc.
Schurke cứ vậy mà ăn.
Cái...
Đây không phải là vấn đề ta ở sạch.
Đây là vấn đề vệ sinh thực phẩm đó ?
Schurke nhai sạch chiếc bánh, xoa xoa đầu Oa Oa mà mỉm cười.
"Cảm ơn em nha, lần sau có bánh thì ăn liền đi đó, để lâu nó sẽ hư, ăn thì dở mà còn làm người ăn bị bệnh đó."
"Bệnh sao..? A...? Bánh gạo hư rồi hả !?" Oa Oa giật mình.
Schurke nhéo nhéo má.
"Anh khỏe lắm, ăn không sao, nhưng người khác ăn là có chuyện đó."
Hắn bế Oa Oa lên mà chạy đi.
"Đi nào ! Đi rửa tay rồi còn ăn bánh."
"Oa oa...!! Dạ !!!"
Nhai Phụ đứng nhìn Schurke đặt Oa Oa lên vai mà chạy đi.
Rồi lại nhìn quanh nơi đây.
Dơ bẩn.
Nghèo đói.
Phải.
Schurke, ngươi nói đúng.
Không nên có những nơi như thế này, trong thiên hạ của ta.
.
.
.
Hắn học được nhiều điều từ Schurke.
Nhưng thứ đầu tiên hắn học được trong chặng đường trở thành Thống Lĩnh Vạn Yêu, chính là phải thương dân.
.
.
.
Nhai Phụ xoay chén rượu.
Phừng phừng.
Ngọn lửa bập bùng trên chén rượu như nhảy múa lúc này xoáy lên không trung.
"Thống Lĩnh Vạn Yêu ! Nhai Phụ !"
"Kính rượu tổ tiên !"
"Xin được vào Điện Thờ bái tổ !!!"
Âm thanh hùng hồn vang lên.
Đi kèm tiếng trống thùng thùng như sấm dậy.
Rung động mặt nước của cổng dịch chuyển.
Mặt gương của hồ nước trên đỉnh đầu tòa tháp xoay vòng.
Phản chiếu gương mặt Nhai Phụ.
Thế nhưng, là hình hài của hắn năm xưa.
Người đầy máu.
Nhiều máu đã khô đen.
Gương mặt hung tợn.
"À..."
"Tổ tiên đang muốn ta, nhìn nhận lại quá thứ sao ?"
Nhai Phụ mỉm cười.
"Đa tạ."
"Nhưng ta bây giờ, tuyệt đối đã không còn tạp niệm."
.
.
.
"TẠI SAO NGƯƠI LẠI NGĂN TA !?"
Tiếng gầm của rồng vang khắp thiên địa.
Đối mặt Schurke, chính là Nhai Phụ tràn đầy phẫn nộ.
Lửa hận xung thiên.
Thậm chí hắn còn nhìn được, Tâm Ma đang hình thành bên trong hắn.
"Con mẹ nó..."
"Cái quỷ gì nhập vào ngươi vậy hả Nhai Phụ...!!!?"
Schurke đang tái tạo lại một cánh tay bị Nhai Phụ phá hủy.
Xung quanh họ là thân xác của vô số Ma Tộc.
Lúc này đây Schurke mới hiểu tại sao hắn lại từng có biệt danh Chiến Thần của Yêu Tộc.
Sức chiến đấu này, thật kinh khủng...!
"Ngừng lại ngay đi ! Nếu ngươi còn tiếp tục, chính ngươi sẽ nhập ma đấy !!!"
"Thì sao chứ...!!!!"
Mắt Nhai Phụ long lên sòng sọc.
Thân thể hắn đã hóa nửa người nửa rồng.
Dấu hiệu của việc không điều khiển được bản thân.
"Con bà nó..."
"Bình tĩnh lại đi ! Nhớ lại ngươi là gì ! Ngươi là Thống Lĩnh Vạn Yêu đó !!!"
"Một khi ngươi đã nhập ma, đừng nghĩ giúp ai ! Cả đời ngươi chỉ có tàn sát !"
"Yêu Tộc mà ngươi gìn giữ ! Rất có thể sẽ kết thúc trong tay ngươi !!!"
Nhai Phụ phẫn nộ.
Lao thẳng đến Schurke.
Hóa thành hình rồng, nanh vuốt sắc nhọn mà công kích.
"THÌ SAO CHỨ !!!?"
Phập !
Đầu rồng to lớn ngoạm cả người hắn.
Hắn phẫn nộ.
Hắn uất ức.
Răng nanh siết chặt vào thân thể Schurke.
"Cha mẹ dạy ta..."
"Tốt với người, người tốt với ta."
"Ác giả ác báo."
Hắn gầm gừ.
"Họ luôn đối xử tốt với mọi người..."
"Thế giờ họ đâu rồi !!!!?"
"Ác giả ác báo."
"TẠI SAO BỌN CHÚNG VẪN CÒN Ở ĐÂY !?"
Răng nanh ngày một nghiến.
"Nếu chúng đã không bị quả báo..."
"Để ta thành ác !!!"
"THÀNH QUẢ BÁO CHO CHÚNG !!!"
Phừng phừng phừng.
Lửa đen bao phủ hắn.
Gần lắm rồi.
Dấu hiệu của Nhập Ma đang hiện rõ.
Schurke nghiến răng.
"Mẹ nó..."
"Con giun đần này !!!!!"
ẦM ẦM ẦM.
Schurke vận lực.
Quật đầu Nhai Phụ ra.
Dồn lực vào nắm đấm.
"Thật muốn đấm c·hết ngươi !!!!"
ẦM ẦM ẦM.
Cú đấm kinh thiên động địa, Đập mạnh đầu Nhai Phụ xuống đất, khiến nó thành một lỗ to.
Mang theo đó lửa đen kia tiêu biến đôi chút.
Khiến Nhai Phụ hóa thành hình người.
"Lũ đó có c·hết, ta cũng không quan tâm."
Schurke thân thể đầy bụi bặm, phục trang có chút rách rưới.
Nắm lấy đầu Nhai Phụ mà để trước mặt mình.
"Thứ ta quan tâm là ngươi kìa !!!!"
Mẹ nó.
Schurke tức giận.
"Ác giả tất ác báo. Làm ác phải đền tội. Chúng c·hết dưới tay ngươ, ta không hề cản."
"Ngươi vì cha mẹ trả thù, ta không cản."
"Ngươi vì chúng quên đi sơ tâm, TA NHẤT ĐỊNH PHẢI CẢN !"
Hắn nắm cổ áo Nhai Phụ mà kéo đến sát mặt mình.
Cụng đầu thật mạnh vào đầu hắn.
"Ngươi nghĩ tại sao ta lại cản ngươi !?"
"Ngươi tốt với ta. Vì lẽ đó bây giờ ta mới tốt với ngươi !"
"Từ lúc đến thế giới này, ngươi là người ta có thể cho là huynh đệ, được không !?"
"Ta không muốn ngươi Nhập Ma ! Mất đi bản thân mình !!!"
Tay Schurke run run.
Mắt hắn nhỏ lệ.
"Đừng..."
Schurke nghiến răng.
Lửa đen bao phủ thân thể.
Nhai Phụ trợn tròn mắt.
Hắn đã nhìn quá quen luồng khí này.
Là luồng khí Ma Đạo.
Luồng khí Ma Tộc.
Bốc lên che phủ trời cao trên người Schurke.
"Đừng... như ta."
"Ngươi sẽ không còn nơi để về đâu."
Ánh mắt Nhai Phụ thất thần.
Trong thâm tâm hắn, đang có sự đấu tranh không ngừng nghỉ.
"Giết hắn."
"Giết hắn !!!!"
"Hắn là Ma Tộc !"
"Phải g·iết !!!!"
"Lũ Ma Tộc đã g·iết cha mẹ ngươi...!!!"
"Chúng đã g·iết c·hết tất cả người thân của ngươi...!!!"
"Dù chỉ một tên cũng không được để sót !!!!"
"Giết !!!"
GIẾT GIẾT GIẾT GIẾT GIẾT GIẾT.
Tâm can Nhai Phụ hỗn loạn.
Hắn nghiến răng.
.
.
.
Schurke, người hắn coi như người thân.
Hóa thành Ma Tộc, thứ mà hắn căm ghét nhất.
.
.
.
Nhai Phụ, người hắn xem như huynh đệ.
.
.
.
Tự mình ngăn cản Tâm Ma, vì bảo vệ hắn.
.
.
.
"CÂM MIỆNG ! TÂM MA CHÓ CHẾT !"
Nhai Phụ đổ lệ.
Tự dùng tay đâm thẳng vào tim mình.
"HẮN !"
"CHÍNH LÀ NGƯỜI THÂN CỦA TA !!!"