Chương 452: Lời Chân Tâm
"C·hết rồi !?" Chua Ngọt và Tuấn Anh đồng thanh mà hốt hoảng.
Chuyện gì đang xảy ra vậy !?
"Không thể nào...!?" Nàng ta nhanh chóng tra tìm thông tin của Thiên Vỹ Yêu Vương hiện tại.
Mọi thông tin đều không có gì bất thường, người này đích thực là Thiên Vỹ Yêu Vương.
"Y Sương ! Chuyện gì đang xảy ra ở đó vậy !?"
Tín hiệu vẫn còn rất rè.
Hình ảnh bên Y Sương thì toàn khói bụi.
.
.
.
Một khoản thời gian ngắn trước.
Tiếng trống, tiếng kèn liên tục nổi lên.
Âm thanh của rất nhiều nhạc cụ khiến không khí lễ hội không thể tốt hơn, như nó nên có.
Nhai Phụ vừa dẫn đoàn diễu hành, vừa suy nghĩ.
Hắn đang cố tìm cách hiểu tình hình hiện tại.
Sau khi loại trừ, khả năng cao nhất chính là Bạch Thú.
Nếu nói đối lập với Hắc Y Thiên Ma, hầu hết trưởng lão của Long Tộc sẽ gọi cái tên đó.
Tuy nhiên chi tiết về Bạch Thú thì từ trước đến nay có rất ít thông tin.
Nhưng Hắc Y Thiên Ma dù ẩn mình, hắn cũng biết... gần đủ.
Một vị đại năng mà Long Tộc vô cùng dè chừng.
Chính hắn cũng không rõ sức mạnh của Hắc Y Thiên Ma, nhưng để được Long Tộc coi trọng không phải là chuyện dễ.
Hầy... Ban nãy tức giận, quả là quá đáng rồi.
Hiểu tên Schurke đó, hẳn là hắn chưa c·hết.
Đặc biệt là khi...
Nhai Phụ kéo tay áo của mình lên.
Một cái ấn hình hai con rồng lượn thành hình trái tim, với một con mắt để dọc ở giữa.
Ấn Long Mệnh của Long Tộc.
Đây là một món quà hắn từng tặng Schurke.
Gặp hắn thời niên thiếu, lúc đó Nhai Phụ đã từng tự khắc ấn này trên người bản thân, hứa với hắn.
"Chỉ cần ngươi c·hết thật sự, Ấn này sẽ kích phát. Cho ta biết khoảnh khắc cuối đời của ngươi."
"Ta hứa với ngươi, ta sẽ tìm g·iết kẻ gây ra điều đó và tìm lại hồn phách của ngươi trong biển người luân hồi, mang ngươi trở về."
Ây... Thời niên thiếu...
Tên Schurke ấy... Không biết giờ ra sao rồi.
"Thống Lĩnh đại nhân ! Mọi người đã sẵn sàng !"
Nhai Phụ nhìn trước mặt.
Một cổng không gian mở rộng.
Đây chính là cuối con đường, tức là đỉnh của Tổ Yêu Tháp.
"...Hành lễ !"
"Tuân lệnh !" Chuột tinh chắp tay cúi đầu, sau đó ngay lập tức chạy đi.
Một đoàn người Yêu Tộc lên trước, mang theo nhiều tế vật long trọng đặt ở hai bên.
Ở giữa là một chén rượu lớn, to bằng cả một mâm cỗ.
Chuột Tinh búng búng tay.
Phừng.
Một tia lửa được tạo nên ngay lập tức bắt lấy ngọn lửa trên chén rượu.
Một tập tục cổ xưa của Yêu Tộc.
Phừng phừng.
Ngọn lửa đỏ rực như nhảy múa trên mặt nước của chén rượu.
Hắn nhẹ cầm lên chén rượu bằng một tay.
Nhìn vào mặt nước trong chén, phản chiếu gương mặt của bản thân.
Thống Lĩnh Vạn Yêu...
Hắn đã từng vì danh hiệu này mà đánh đổi tất cả.
Năm đó, Nhai Phụ chuẩn bị trở thành Thống Lĩnh Vạn Yêu.
Luận sức mạnh, với dòng máu Long Tộc bên trong mình, không kẻ nào dám chống lại.
Luận tính khí, hắn là kẻ ngang tàng nhất Đại Lục.
Từng khét ra lửa, thở ra khói, h·ăm d·ọa Nhân Tộc rằng một khi hắn trở thành Thống Lĩnh, hắn sẽ đem quân san bằng nhân loại.
Sinh ra trong tuyệt vọng, thứ Nhai Phụ hiểu rõ nhất.
Là sự bất lực.
Không có sức mạnh, không có quyền uy.
Ngươi không thể thay đổi điều gì cả.
Bởi vì thế mà hắn tham gia chiến trận của Yêu Tộc ngay từ khi từ biệt sư phụ và nhũ mẫu của mình.
Giải cứu Yêu Tộc khỏi không biết bao nhiêu đại nạn.
Diệt trừ không biết bao nhiêu Ma Tộc.
Giải cứu vô số Yêu Tộc khỏi cảnh tù đày.
Bởi vì đó mà danh tiếng của Nhai Phụ ngày một vang xa.
Từ khi nào, hắn đã lên được vị trí Thống Lĩnh.
Đấy là lúc hắn nhận ra.
Hắn có sức mạnh.
Hắn có quyền uy.
Hắn đã có tất cả những thứ hắn cần để trả thù.
Nhưng.
Hắn là một Chiến Thần.
Không phải một Quân Vương.
Nhai Phụ...
Không biết trị vì.
Hắn không biết phải làm gì với quyền lực của mình.
Không biết nên làm sao để điều hành cả Yêu Tộc.
Một kẻ từ bé một lòng tu luyện để trả thù.
Làm sao biết cách bảo đảm Yêu Tộc yên bình ?
Bởi thế mà từ khi cai vị Thống Lĩnh, Yêu Tộc không có mấy biến chuyển.
Nhiều quyết định của hắn, thậm chí gây hại cho Yêu Tộc.
Ma Tộc càng vì muốn nắm thóp hắn, lại càng lập nên hiều âm mưu.
Nhiều kẻ trong tộc muốn vị trí của hắn, cũng không từ thủ đoạn.
Giặc trong lẫn giặc ngoài.
Dù hắn có quyền lực, có sức mạnh.
Cũng không có gì đảm bảo kết cục cuối cùng không phải là hắn đứng giữa biển máu của đồng tộc.
Dù muốn trả thù, hắn cũng không muốn để Yêu Tộc trả giá vì sự trả thù của hắn.
Năm đó.
Đám nịnh thần cầu Nhai Phụ... Kết hôn.
Một vị Thống Lĩnh Vạn Yêu, nên có con cháu nối dõi.
Nhai Phụ lại đang ở tuổi khỏe mạnh nhất, cường tráng nhất.
Hắn cũng không hứng thú gì với việc này cho cam.
Nhưng do tình huống lúc đó, cũng đành chấp nhận cho qua.
Cưới ai cũng được.
Dù gì ta cũng sẽ để nàng ta trong cung, lo việc của riêng mình.
Thế là những đối tượng kết hôn từ rất nhiều thế gia lớn của Yêu Tộc được đem đến trước mặt hắn.
Yêu Hồ, Yêu Xà, Yêu Hổ, Yêu Thố, Yêu Thử, Yêu Ngư.
Vô số mỹ nữ đẹp nhất Yêu Tộc được tiến cử.
Không ít trong số đó... Còn lập mưu, dùng mị thuật cố gắng mê hoặc Nhai Phụ.
Hắn chỉ chán chường trên ngai vàng của Thống Lĩnh, nhìn chúng.
Thu phi tần, có thể.
Nhưng theo tập tục của Yêu Tộc, người vợ đầu của Thống Lĩnh, không được kết hôn cùng lúc với bất kì ai trong tộc.
Cả Yêu Tộc vào ngày đại hỷ của Thống Lĩnh, tuyệt đối không được kết hôn.
Chính Thống Lĩnh, cũng không thể cưới thêm ai trong năm đầu tiên kết hôn với người vợ đầu.
Vô số mỹ nữ lúc này, nhiều người cũng phải đỏ mặt.
Vị Thống Lĩnh này, thật sự là có tất cả điều có thể khiến nữ nhân bị mê hoặc ngay từ lần đầu gặp mặt.
Quyền uy, giàu có, mạnh mẽ.
Lại còn trẻ tuổi và có nhan sắc khiến vô số người phải ngây ngô khi ngắm nhìn.
"...Các ngươi đến đây, đều rõ là vì điều gì."
"Ta cũng không làm khó các ngươi."
"Tất cả những người ở đây đều là tuyệt sắc giai nhân. Nếu nói chọn, ta không nghĩ mình có thể chọn."
Hắn cũng chả buồn nhìn kỹ ai trong đám này.
"Nên ta sẽ chỉ hỏi ngươi các câu hỏi."
"Ai cho ta câu trả lời mà ta muốn nhất, ta sẽ cưới người đó."
Rất nhiều vị mỹ nữ của các gia tộc quyền thế của Yêu Tộc lúc đó đều im lặng mà hồi hộp.
Đón chờ câu hỏi của Nhai Phụ.
Nhai Phụ nhắm mắt, chả buồn nhìn họ.
"Ta muốn hỏi các ngươi."
"Nếu để Yêu Tộc thịnh vượng, ta nên làm gì ?"
Rất nhiều quan quân lúc đó xì xầm.
Một câu hỏi rất đặc biệt.
Nữ nhi ở thời đại này vẫn luôn bị xem là không nên can dự vào chuyện nước nhà.
Nhai Phụ lại trực tiếp hỏi những người có khả năng sẽ là người vợ của mình.
Một câu hỏi như vậy.
"Đừng ngại trả lời, không cần nịnh bợ."
"Ta muốn nghe điều các ngươi thực sự nghĩ."
"Đừng quan tâm bất kỳ hủ tục nào."
"Nếu lời chân tâm còn không thể nói, đừng nghĩ đi cùng ta đến hết cuộc đời này."