Chương 45: Chúc Phúc Của Thu Vũ
Chương 45: Chúc Phúc.
Mã Lượng thẩn thờ.
Lúc này, hắn thực sự không biết làm gì.
Làm gì bây giờ ? Thậm chí chạy theo Vô Nhất lúc này cũng hoàn toàn không thể.
Hắn liếc sang Hắc Y Thiên Ma.
Giọng ca này, là đang buff chỉ số cho tên kia.
Có thể không?
Hai tay tạo nên Tử Hỏa.
Nếu t·ấn c·ông nàng, liền có thể q·uấy n·hiễu tên kia tiếp tục chạy.
"Ta khuyên ngươi bỏ ý định đó đi."
Vô Thường xuất hiện, cùng tổ đội của mình.
Họ vừa bước ra khỏi cửa phó bản. Tất nhiên là bị Hư Ảnh Kiếm Tiên đánh cho c·hết.
"Ngươi muốn xía vào?" Mã Lượng tức giận.
Vô Thường lắc đầu.
"Không. Ta xem náo nhiệt." Hắn nhìn bóng lưng Vô Nhất vẫn đang không ngừng chạy.
"Ta nói ngươi nghe, Mã Lượng à."
"Chúng ta đều là những kẻ đứng đầu Nhất Thế, không việc gì phải cố chấp p·há h·oại một khoảnh khắc như thế này."
"Chơi game, rốt cuộc là để vui. Không chỉ mình vui, mà là cả những người khác vui."
Vô Thường ngắm nhìn mọi người ở đây đều đang đưa ánh mắt dồn về một hướng ấy, mỉm cười.
"Bây giờ ngươi nghĩ, ngươi ngăn tiểu tử kia lại, sau đó tự mình thực hiện lại những gì họ đang làm. Mọi người vẫn sẽ vui như vậy sao?"
Mã Lượng im lặng.
"Ngươi nhớ lại lần đầu tiên ngươi đạt được thành tựu trong Nhất Thế này đi. Cảm giác lúc ấy thế nào ?"
"Ngươi có muốn ai đó tước đoạt cảm giác đó khỏi ngươi không?"
"Rốt cuộc chúng ta cũng chỉ là người chơi, không phải t·ội p·hạm, không phải phản diện."
"Không được thì bỏ đi."
Vô Nhất kia, hắn kỳ thực chỉ chạy theo vinh quang của kẻ đầu tiên bước chân đến gặp Kiếm Tiên?
Hay thực lòng, hắn cũng như bao người chơi Nhất Thế khác, từ thuở trò chơi vừa mở ra đến giờ, đem mong muốn một lần chạy qua bức tường lửa đó.
Tâm tình Mã Lượng, kỳ thực có chút biến chuyển.
Hắn nhìn quanh.
Những ánh mắt kia, không khác gì ánh mắt những người dõi theo hắn vượt qua phó bản khai hoang đầu tiên.
"Lâu lắm rồi ta mới thấy Vô Thường ngươi nói một câu không cạnh khóe, không đe dọa ai đấy."
Ngạo Thiên lúc này cũng bước ra khỏi cổng phó bản.
"Cứ coi như ta không muốn tên Mã Lượng này có được vinh quang đi." Vô Thường phì cười.
"Khẩu xà tâm phật." Ngạo Thiên cười ha hả.
Nếu Mã Lượng là lão già mưu mô trong ba đệ nhất nhân, Vô Thường là người trẻ tuổi cuồng vọng, thì Ngạo Thiên chính là ông chú trung niên trải đời.
"Hầy, coi như lần này ta thua." Mã Lượng lắc đầu.
Dù có làm căng, giờ phút này cũng có quá nhiều máy quay ở đây.
Danh tiếng nếu làm không tốt, là tụt dốc không phanh.
"Nếu ba người chúng ta cứ ôm hết vinh dự trong Nhất Thế, thì trò chơi này chán c·hết." Vô Thường khoanh tay nhìn Vô Nhất chạy.
Ngạo Thiên trực tiếp ngồi xuống mặt đất, lấy rượu ra uống mà nhìn.
"Ta nói này Ngạo Thiên, rượu trong trò chơi ngon vậy sao?" Vô Thường cười vui vẻ nhìn hắn.
Ngạo Thiên cười ha hả, quăng bình rượu cho Vô Thường.
Không quên lấy ra thêm một bình, quăng cho Mã Lượng.
"Ngồi đi ! Vừa uống vừa xem lịch sử của Nhất Thế sang trang mới như thế nào."
Vô Thường vui vẻ ngồi xuống, nốc rượu.
"Vị như rượu, nhưng lại không say. Quá kì lạ."
Mã Lượng cuối cùng cũng ngồi xuống.
"Thứ này có ngon lành gì đâu."
Hắn móc ra một vò Tiên Tửu.
"Cái này nè cu."
Ngạo Thiên biết hàng, lập tức nhe răng cười.
"Ngươi làm ta muốn đi đánh Đông Phương Lạc Phường c·ướp rượu rồi đấy."
"Ta sợ ngươi chắc?" Mã Lượng khinh bỉ mà rót rượu ra cho ba người.
Hắn kỳ thực vẫn khó chịu trong lòng. Nhưng lúc này, thật sự chả làm gì được nữa.
Vô Thường cũng nhìn ra.
Trong ba vị đệ nhất nhân, hắn là kẻ tinh tướng nhất.
Bảo Mã Lượng sau này không làm khó dễ Đan Nguyệt Bang là không thể nào, nhưng ít ra bây giờ với thứ đã không còn ngăn được nữa, hắn cũng đành ngồi xem thôi.
Đan Nguyệt Bang, cơn bão sắp đến, các ngươi phải tự đón nhận.
Đạp Tuyết lúc này cũng im lặng.
Hắn gỡ bỏ Vạn Kiếm, quay đầu mà đi.
"Con mẹ nó thằng lõi này, phá cho đã xong ra vẻ lạnh lùng quay bước à ?"
Tình Kiếm tức điên rồi, rút kiếm mà chuẩn bị xử hắn.
Song Uyên chỉ lấy tay chặn hắn lại.
"Thôi. Chúng ta có thứ đáng xem hơn là ngươi đánh với hắn."
Tình Kiếm thở dài, quay mặt qua nhìn biển lửa.
Hắn đúng là cũng muốn nhìn khung cảnh sắp xảy ra hơn.
Diệp Vũ lúc này vừa c·hết, cũng bắt đầu hồi sinh chạy về chỗ mọi người.
Chuyện gì vậy ?
Nhớ khi nãy ta nhìn sang đang đánh nhau căng thẳng lắm mà ?
Sao bây giờ cả Đan Nguyệt Bang đứng xem Vô Nhất, ba đệ nhất nhân của Nhất Thế còn lấy rượu ra uống ?
"Diệp Vũ ! Còn đứng như trời trồng cái gì, qua đây mau !!!"
Diệp Vũ vội mà chạy đến.
Vừa đi vừa nhìn Vô Nhất đang chạy xuyên biển lửa kia.
Các thành viên Đan Nguyệt Bang khác cũng chen nhau mà online, chạy đến quảng trường vốn đã đông nghẹt người.
Việc của tất cả thành viên bây giờ chỉ có một, cổ vũ cho kẻ liều mạng kia.
"Chạy đi thi sĩ nghèo !!!"
"Chạy đi ! Chạy qua được tao xóa nợ mày nợ tao !!!"
"Mày mà hụt chân là tao đăng video của mày lên web bậy !!!"
"Chạy cho taaaa !!!!"
Diệp Vũ đổ mồ hôi.
Ê, đừng có cổ vũ như vậy.
.
.
.
Giọng của Thiên Ma vẫn tiếp tục vang lên.
Lúc này, nhiều ánh mắt đều nhìn vào nàng.
Vẻ đẹp này, thực sự chỉ có trong trò chơi sao? Nhìn thật sự quá ma mị rồi.
Mang cảm giác không thể có ngoài đời thực.
Vài kênh trực tiếp của trò chơi cũng không ngại mà gặp, cũng nhau lia máy quay vào nàng.
Nước mắt nàng lúc này, là ứa lệ.
Bất chợt, cảnh vật rung động.
Những tán cây tại quảng trường cũng lung lay.
"Đây là..."
Gió !?
"Thời gian trở về, uống một chén vong tình."
Lam Hỏa Thành chưa từng có gió !!!
Trừ khi là người chơi thi triển kỹ năng, nhưng cũng không thể có tầm ảnh hưởng rộng đến mức này được.
Họ nhìn sang, nguồn gió là từ biển lửa kia.
Ngọn lửa xanh không ngừng cháy suốt bao lâu nay, đang yếu đi ???
"Như lần đầu gặp, vì ai mà trở về."
Lẽ nào là do Vô Nhất đang chạy đến?
Bất chợt, mọi người nhận ra một điều bất thường.
"N-Nhìn kìa !!! Kiếm Tiên !!!"
Kiếm Tiên đang ngoái đầu nhìn.
Nhìn về hướng Hắc Y Thiên Ma !
Một số máy quay từ trên cao, cũng nhìn thấy được.
Nguồn cơn của cơn gió kia, chính là Kiếm Tiên ?
Dòng chat trên các kênh trực tiếp cũng điên cuồng mà chạy.
[Ôi mẹ ơi, nghe được giọng ca của người xưa, Kiếm Tiên say ngủ cũng phải tỉnh giấc. Quá thơ, quá mộng, quá tình rồi.]
[Nhìn xem, vị Kiếm Tiên kia thật sự vì giọng hát ấy mà tỉnh dậy !]
[Chơi game bao lâu nay, lần đầu tiên ta thấy biết ơn nhà làm game.]
[Cứ làm như thế này thay vì lũ boss khó trời ơi khó có phải hơn không?]
"Thu lại qua, Xuân lại đến"
Hắc Y Thiên Ma lúc này ánh mắt cũng nhìn đến Kiếm Tiên.
Không kiềm được hai dòng lệ rơi trên khuôn mặt đã ửng đỏ.
Từ trước đến nay, nàng rất ít khóc.
Tuy nhiên, chỉ cần là liên quan đến tên khốn đó, nàng đều không kiềm được nước mắt.
Lạnh lùng với cả thế giới, vẫn thật quá mít ướt đối với người mình yêu thương.
Các máy quay cũng đang hướng về phía nàng và Kiếm Tiên.
Giọng ca như có chút vỡ giọng, mang theo u uất, nỗi buồn của nàng.
Nàng thực sự không muốn một lần nữa khiến hắn phải bi thương vì nàng.
Nhưng nàng cũng thực lòng muốn ở bên hắn.
Lòng ngực đau trôi theo dòng máu mà lan khắp cơ thể.
Vô số người lúc này ngẩn người.
Khuôn mặt của một người đang khóc, có thể đẹp như thế này sao?
Thu Vũ nhắm mắt lại, mà cất lên tiếng ca.
"Mơ cùng tỉnh, luân hồi."
Vô Nhất đang kiệt sức.
Toàn bộ hiệu ứng giữ cho sinh mệnh hắn không lụi tàn đều đã sắp hết.
Chỉ còn một chút nữa thôi.
Một chút nữa thôi.
Kiếm Tiên lúc này nhìn Vô Nhất.
Vô Nhất hét toáng lên.
"MỘT BƯỚC NỮA THÔI !"
"KIẾM TIÊN ! NGƯƠI LIỆU HỒN ĐỐI XỬ TỐT VỚI SƯ TÔN !!!"
Tiếng la của Vô Nhất vang vọng quảng trường.
Mọi người đều phì cười.
"Kiếm Tiên !! Ngươi tuyệt đối không được làm tra nam !!!"
"Kiếm Tiên đang là nữ mà, tra nữ chứ !!?"
"Ta đẩy thuyền rồi ! Tuyệt đối không được đổ vỡ !!!"
"Mau mau !!!"
Vô Nhất dùng hết sức bình sinh mà phóng đi một đoạn dài.
Thời gian có đủ không ?
Phừng.
Ngọn lửa bừng lên khắp cơ thể hắn.
Chỉ còn cách 1m.
Không được.
Không thể thất bại lúc này được.
Vô Nhất cắn răng thật chặt.
Cực Lạc, Vĩnh Dạ đều đã hết.
Toàn bộ buff hỗ trợ của đồng đội đã hết.
Bất chợt Kiếm Tiên nở nụ cười.
"Điệu nhảy năm xưa, đâu rồi?"
Vô Nhất trừng mắt.
Đúng rồi.
"Nó đây."
【Kiếm Vũ Nhất Thức: Nhật Nguyệt Trảm】
Hắn đặt mục tiêu Nhật Nguyệt Trảm là chính Kiếm Tiên.
Đưa đôi chân kia mà múa xuyên qua 1m cuối cùng của ngọn lửa.
Quay một vòng mà tiếp đất.
"Ô."
"Ô Ô Ô."
"QUA ! QUA RỒI !!!!"
"BIỂN LỬA !!! THỰC SỰ ĐÃ ĐƯỢC VƯỢT QUA RỒI !!!"
"CÓ THỂ SAO ? TA KHÔNG TIN VÀO MẮT MÌNH !!!"
"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA"
"ĐIÊN MẤT !!!"
Như ngay lập tức, toàn bộ quảng trường như nổ tung.
Tiếng reo hò điếc hết cả tai. Vô số người ôm nhau mà la hét.
Đám người Đan Nguyệt Bang tất nhiên là không kiềm được lòng mình.
Tình Kiếm trực tiếp bế Lâm Nương và Hoa Nhi ở hai bên bắp tai, chạy khắp quảng trường.
"Con mẹ nó ! Tình Kiếm ngươi thả ta xuống !!!"
"Không ! Kha kha kha !!!! Bang Chủ phải ở trên đây coi chứ hahahahaahahah !!!"
"Giờ ngươi còn gọi ta là bang chủ à !!!"
Nhận Nguyệt vừa hồi sinh dậy, đã bị vô số người lạ vác lên mà tung hô, mang đến chỗ Đan Nguyệt Bang.
Cảm xúc như vỡ òa.
Ngạo Thiên trực tiếp cầm vò tiên tửu đập vào đầu Mã Lượng.
Cho hắn tắm đầy Tiên Tửu.
Vô Thường chỉ biết né sang cho hai tên bợm này ăn mừng bằng thứ Tiên Tửu đắt tiền kia.
Con mẹ nó, tao nhã lên đi mấy lão già.
Vô Nhất nhìn dòng thông báo vừa hiện lên.
【Chúc Phúc của Tuyệt Thế Vũ Cơ đã hết tác dụng, vào giai đoạn hồi chiêu.】
Suốt thời gian qua, hắn lập kế hoạch bằng tất cả các kỹ năng mà hắn biết.
Nhưng hắn quên nội tại tự có này của mình.
Lời chúc phúc của sư phụ.
Vô Nhất thở dài.
Lâm Nương mà biết được, sẽ g·iết hắn ngay.
Ngay lập tức, Vô Nhất mở màn hình bạn bè lên.
Thu Vũ ngơ ngác nhìn bảng thông báo hiện lên trước mặt mình.
【Người chơi Vô Nhất muốn mời bạn dịch chuyển đến bên cạnh, bạn có đồng ý không?】
Vô Nhất hét lên.
"Sư tôn !!!!!!"
"Sư côn- sư nươn- khụ. Không biết."
" Sư Công Nương đang chờ người đây này !!!"
Nàng nhìn bảng hệ thống kia.
Rồi nhìn Kiếm Tiên từ nãy đến giờ đều nhìn nàng trìu mến.
Chỉ biết không nhịn được mà đỏ mặt mỉm cười, bẽn lẽn không thôi.
Có khác nào đứa con gái mới yêu không cơ chứ.
Nếu bây giờ ta còn từ chối, thì quá phụ lòng ngươi rồi.
【Đồng Ý】
Ngay lập tức, Hắc Y Thiên Ma đã dịch chuyển vào bên trong vòng tròn.
Đôi mắt ứa lệ mà nhìn người mình thương.