Chương 44: Như Gió Như Mây
Toàn bộ Đan Nguyệt Bang lúc này đều tức giận vô cùng.
Nhận Nguyệt lúc này hận không thể g·iết hắn ngay lập tức.
"Vô Nhất ! Nhảy ! Quý Mộng ! Tinh Đồ Biến!" Nguyệt Nhận hét lên.
"Nhưng còn quá sớm..." Quý Mộng hoảng sợ.
"Làm đi !" Nguyệt Nhận tức giận.
Quý Mộng nuốt nước bọt.
"Vô Nhất ! Nhảy đi !" Quý Mộng đã sẵn sàng tái kích hoạt Tinh Đồ Biến bất kỳ lúc nào.
Vô Nhất cắn răng.
kế hoạch hỏng rồi.
"Sư phụ !!!!!"
Hắc Y Thiên Ma nãy giờ đang hận không ra tay được với Đạp Tuyết.
NPC có cấm chế không thể t·ấn c·ông người phương xa. Ngược lại người chơi cũng không thể tổn thương NPC trong trường hợp bình thường.
"Được !"
Nàng kích hoạt Lập Phương Âm Nhạc.
"Đạp Tuyết, sao ngươi phải như vậy?" Nhận Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn.
Đạp Tuyết vẫn đang để Vạn Kiếm Quy Tông trong trạng thái niệm, còn chưa kích hoạt.
Lạnh lùng nhìn.
"Như ta đã nói. Các ngươi đang giành lấy thứ các ngươi không xứng đáng."
"Và giờ ta đang đem chúng về đúng chỗ."
Nhận Nguyệt phẫn nộ.
"Không đáng có ? Bọn ta không đáng có, vậy ngươi đáng có !?" Nhận Nguyệt tức giận.
"Đúng vậy, ngươi thì đáng sao !?" Tình Kiếm tức giận quát.
"Vốn dĩ các ngươi còn không hề cố gắng đi đánh Hư Ảnh Kiếm Tiên trạng thái gốc, khư khư đánh nhập ma ! Đến khi bọn ta mở đường được, các ngươi lại ngay lập tức muốn giành lấy" Lâm Nương phẫn nộ đẩy Mã Lượng ra mà hét lên.
"Nếu thế là sai, thì Lâm Nương ta đây tuyên bố, đường này tao xây ! Muốn đi qua thì để lại cái đầu !"
Lâm Nương phẫn nộ mà thét lên.
Đạp Tuyết khinh bỉ.
"Xàm ngôn. Chỉ là gặp chút may mắn. Lại xem như mình làm chủ."
Thời gian có thể hoãn niệm Vạn Kiếm Quy Tông sắp hết. Nhưng thế là quá đủ để chấm dứt cơ hội của Đan Nguyệt Bang.
Mã Lượng lúc này chỉ khoái chí xem kịch hay.
"Đạp Tuyết. Xem như tình xưa nghĩa cũ. Thôi ngay đi." Nhận Nguyệt trực tiếp nhìn hắn.
Đạp Tuyết.
"Nhận Nguyệt. Có nói gì cũng đã quá muộn rồi."
"Ánh trăng lạnh rọi qua cửa sổ phía Tây."
"Chuyện quá khứ cẩn thận suy ngẫm."
Tiếng nhạc vang lên.
Là Lập Phương Âm Nhạc trên tay Hắc Y Thiên Ma.
Cùng chính giọng ca của Hắc Y Thiên Ma.
Lập Phương Âm Nhạc, có thể gọi là một dữ liệu ghi âm dạng cao cấp.
Nó có thể đính kèm nhạc, nhạc phổ, lời nhạc thậm chí là giọng ca lưu trữ trong đó.
Đối với người chơi thì có thể coi nó như một máy phát nhạc. Nhưng với NPC, nó có thể giúp NPC lần đầu nghe một bài nhạc có thể hát nó.
Vô Nhất tinh chế khối lập phương này để dành cho Thiên Ma hát.
"Phiền sư phụ rồi, đang chạy thế này thật sự không tập trung hát được."
【Né tránh tăng!】
【Kháng Mọi Nguyên Tố Tăng!】
【Tác dụng thêm từ NPC - Tốc Độ Tăng!】
Cả quảng trường đều ngẫn người.
Lúc này nhiều mới nhìn ra NPC đó là ai.
Là người nữ trong Cốt Truyện Ẩn !
"Mộng dài lê thê..."
"Chuyện hợp tan luôn là mênh mang."
Đạp Tuyết ngây người.
Chuyện gì nữa đây ?
Vô Nhất lúc này đã tiến nhập trạng thái nhảy múa của Kiếm Vũ.
Đôi chân Vô Nhất lúc này không còn di chuyển theo đường thẳng nữa.
Lướt đi trên biển lửa.
【Vạn Tượng Kinh Diễm】
【Lập tức kích hoạt một loại Lĩnh Vực của đồng đội mà không tốn thời gian hồi chiêu. Nếu không có đồng đội nào có kỹ năng Lĩnh Vực, kích hoạt Lĩnh Vực: Cấm Chế】
【Lĩnh Vực: Vĩnh Dạ】
Bóng tối từ nãy đến giờ cứ lấp đi ánh sáng, rồi lại sáng trở lại.
Như một buổi trình diễn.
【Kiếm Vũ Nhất Thức: Nhật Nguyệt Trảm】
Cặp song đao bắt đầu lướt đi trên ngọn lửa xanh.
Tiếng gió rít lên cùng tiếng ngâm nga của chính Vô Nhất.
Theo đó là lời ca của Hắc Y Thiên Ma.
"Lệ đọng khóe mắt, chỉ mong người nhìn lại."
【Kiếm Vũ Nhị Thức: Cực Lạc】
"A !" Vô Nhất đau đớn.
Dù là hệ thống thực tế ảo không cho phép hẳn cảm nhận đau đớn kinh khủng như đời thực. Nhưng cảm giác đau đớn vẫn có tồn tại.
Cực Lạc không tạo hiệu ứng né tránh, nó chỉ cho phép sinh lực của Vô Nhất không thể tụt xuống 0.
Sát thương tất cả đều phải gánh chịu.
Đạp Tuyết tức giận.
Bọn chúng vẫn tiếp tục ?
Vô Nhất đã chạy đi quá xa rồi, rời khỏi tầm của bất kỳ kỹ năng nào.
Dù hắn đang chậm lại bởi việc hết kỹ năng tăng tốc độ,
Song Uyên lúc này đứng ra trước mặt Đạp Tuyết.
"Ngừng lại đi, Đạp Tuyết." Nàng nghiêm nghị nhìn hắn.
Vừa mới khi nãy, nàng có ghép phải trận đánh PVP với hắn.
"Ta không biết ngươi vì lý do mà mang nhiều uất hận đến vậy với chúng ta. Nhưng mọi thứ, cũng nên buông bỏ."
"Ngươi nhìn xung quanh đi."
Đạp Tuyết im lặng.
Nhìn cảnh tượng xung quanh.
Bao nhiêu đôi mắt đang nhìn Đạp Tuyết.
Nhưng Đạp Tuyết nhận ra ánh mắt đó.
Ánh mắt đầy kỳ vọng hướng về Vô Nhất, không dành cho hắn.
Họ kỳ vọng, không phải là hắn phá hủy con đường Đan Nguyệt Bang tạo nên.
Mà là kỳ vọng về tương lai sắp mở ra của Nhất Thế.
Hi vọng của họ đang trên đôi chân đang chạy, đang nhảy của Vô Nhất.
Hắn sững sờ với những ánh mắt ấy.
Ánh mắt tràn đầy thất vọng.
Hắn ghét ánh mắt này.
Ánh mắt của việc hắn không đạt được kỳ vọng của họ.
"Mẹ."
"Đừng nhìn con với ánh mắt đó nữa."
Hắn nói thầm trong lòng.
"VỚ VẨN !"
Đạp Tuyết tức giận.
Bắt đầu kích hoạt Vạn Kiếm Quy Tông.
"C·hết ! C·hết hết đi !"
"Tất cả các ngươi !!!"
Vạn kiếm đang chĩa vào toàn bộ tổ đội Đan Nguyệt Bang đứng cạnh biển lửa.
"Vết thương trên tim đã đọng thành sương."
Nhận Nguyệt tức giận.
"Tình Kiếm, Truy Kiếm ta đi !"
"Hoa Nhi ! Buff khiên cho chị !"
"Quý Mộng, Tinh Đồ Biến!"
Hoa Nhi, Tình Kiếm, Quý Mộng đều giật mình.
Họ gần như hiểu ý định của Nhận Nguyệt.
Tình Kiếm lập tức lao đến Nhận Nguyệt.
Lập tức thi triển 【Truy Kiếm】.
Lập tức đẩy Nhận Nguyệt vào trong biển lửa.
"Cái gì !!!?" Đạp Tuyết sững sờ.
Hoa Nhi kích hoạt khiên trước khi Nhận Nguyệt bắt đầu chạm vào Biển Lửa.
【Đoàn Diễu Hành Của Những Kẻ Không Nhà】
【Hành Quân Đến Vĩnh Hằng】
Điệu nhảy của Vô Nhất đã gần kết thúc.
Nếu điệu nhảy bị ngừng lúc này, là đồng nghĩa với c·ái c·hết.
"Quên không được hình dáng của người."
Nhận Nguyệt trực tiếp chạy trên biển lửa.
Tốc độ của Vô Nhất cũng được bứt phá bởi hiệu ứng tăng tốc.
【Tinh Đồ Biến】
【Đoàn Diễu Hành Của Những Kẻ Không Nhà】
【Hành Quân Đến Vĩnh Hằng】
Một lần nữa, tốc độ lại nổ lên.
"Chưa đủ."
【Ngự Kiếm】
Nhận Nguyệt nhảy lên phi kiếm, trực tiếp mà phóng đi giữa biển lửa.
Tốc độ vượt qua cả vạn kiếm đang truy đuổi sau lưng.
Đạp Tuyết nhận ra Nhận Nguyện tính làm gì.
Thanh kiếm của Nhận Nguyệt không nhận hiệu ứng kháng hay né tránh được.
"Nhớ lại lần đầu gặp, chuyện ngày xưa."
Nó rất nhanh chóng bị biển lửa kia nung chảy.
"Vươn tay cố bắt mà chẳng được."
Nhưng thế là quá đủ.
Nhận Nguyệt lúc này đã đạt được điều nàng muốn.
Nàng đã hoàn toàn thoát khỏi tầm ảnh hưởng của Vạn Kiếm Quy Tông.
Đưa hai ngón tay chỉ đến chỗ Vô Nhất, niệm thuật.
"Vô Nhất !!!!!"
Vô Nhất gật đầu.
【Bạo Kiếm】
"Xa cách tâm tàn."
"Lệ tuôn vào hư không mà người đâu trở về."
Ngay lập tức Vô Nhất bị phóng đi một quãng dài.
Diệp Vũ lúc này mới kích hoạt Tập Kích Bóng Đêm, thoát khỏi cái bóng của Vô Nhất.
"Sư huynh ! Tất cả mọi việc còn lại là nhờ huynh !!!"
【Ảnh Độn】
Diệp Vũ dịch chuyển một quãng dài trước mặt Vô Nhất.
【Bàn Tay Bá Vương】
Hắn chụp lấy Vô Nhất.
【Lĩnh Vực: Vĩnh Dạ】
Sinh lực đã cạn kiệt.
Vô Nhất bị kéo đi một quãng dài, ngay sau đó khi đôi chân vừa chạm đất.
"Nước sông Quên."
【Như Gió Như Mây】
Vô Nhất đạt được tốc độ nhanh nhất từ đầu đến giờ.
Thân ảnh gần như không kịp thấy rõ, chỉ còn bóng mờ.
Đôi chân cảm giác được cảm giác rã rời, không còn rõ đây là thực hay ảo.
Hắn chỉ biết, việc duy nhất hắn cần phải làm, là chạy !!!!!!!
"Lặng nhìn hồng trần thị phi."