Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 448: Dòng Chảy Thời Gian




Chương 448: Dòng Chảy Thời Gian

Hiện tại.

Vô Nhất nhảy vọt ra từ một chiếc cửa sổ của Tổ Yêu Tháp.

【Người chơi Vô Nhất đã khám phá ra khu vực mới.】

【Chào mừng đến với Tổ Yêu Tháp.】

【Thưởng 1000000 Tàn Tích Yêu Lực.】

【Thưởng Vé dịch chuyển Tổ Yêu Tháp.】

"Thì ra đây là Tổ Yêu Tháp...!"

"Thật thú vị... Có lúc thì là tòa tháp cao không thấy đỉnh, thoáng cái lại hóa thành một con đường diễu hành dài thăm thẳm."

Vô Nhất nhìn quanh.

Cảnh tượng... Thật sự rất đẹp.

Hùng vĩ, sống động.

Vô số Yêu Tộc đang vui vẻ hát bài Tộc Ca cùng đoàn diễu hành.

Với Thiên Vỹ Yêu Vương dẫn đầu đang hát lên bài.

"Không khí rất tốt." Tiểu Ngọc ngó quanh.

"Có nhiều năm do c·hiến t·ranh, đại nạn, không khí ảm đạm hơn nhiều."

"Không khí Tổ Yêu Tháp lúc này, như của một thời đại phồn vinh."

Vô Nhất nheo mắt nhìn về hướng Thiên Vỹ Yêu Vương.

"Ô...! Phải nó không !? Lễ Hội Yêu Ma số 0 !"

Tiểu Ngọc quay sang nhìn.

Cảnh tượng Thiên Vỹ Yêu Vương đang nhìn vào một mảnh vỡ khồng gian giữa không trung được tóm gọn trong ánh mắt bọn họ.

"...Chắc là đúng rồi. Người phía bên kia trông rất giống nàng ta."

Ánh mắt của Tiểu Ngọc nhìn xa hơn rất nhiều so với Vô Nhất.

Đặc biệt là khi họ đang giữa đoàn diễu hành đông nghẹt người.

"...Thế rồi làm gì tiếp theo ? Nhiệm vụ có vẻ nhẹ nhàng nhỉ ?"

"Cậu nghĩ gì vậy ? Cậu chỉ mới gia nhập hội, và tụi này cũng không phải là đặc vụ thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm gì." Tiểu Ngọc dùng đôi chân nhỏ đạp đạp vào mặt Vô Nhất.

"Cậu cứ dùng chức năng quay lại màn hình để lưu lại hình ảnh cậu thấy."

"Dữ liệu sẽ được dùng để nhóm Chua Ngọt nghiên cứu sau."

"Được..." Vô Nhất gật gù.

Hắn ngắm nhìn Thiên Vỹ Yêu Vương.

Khung cảnh nàng nhìn vào mảnh vỡ thời gian kia, nhìn vào quá khứ của mình.

Có gì đó...

Rất thơ mộng.

Hắn thẩn thờ một chút.



Ai cũng có hứng thú với cái đẹp mà.

Nhưng hắn cũng đang suy nghĩ những lời Như Ngọc từng nói với hắn.

"Tỉnh lại đi."

Tiểu Ngọc lại dùng chân nhỏ đạp đạp vào mặt hắn.

"À... Xin lỗi."

Vô Nhất nhìn quanh.

"Như vậy thì Y Sương đang ở dòng thời gian bên trong mảnh vỡ kia nhỉ ?"

"Thú vị thật đấy ?"

"Nó hoạt động như thế nào đây ?"

"Ý cậu là sao ?" Tiểu Ngọc nghiêng đầu.

"Ờ thì...?"

Giải thích sao đây nhỉ ?

"Mấy thứ dòng thời gian này... Là trùm rối ren đấy."

"Ờm... Theo tôi hiểu, dòng thời gian sẽ rẽ nhánh chứ nhỉ ?"

"Kiểu...Một tương lai khi Y Sương đã quay trở về quá khứ, và một dòng thời gian khi mà chúng ta đáng lẽ chưa làm gì cả ?"

Tiểu Ngọc mỉm cười.

"Không ngờ cậu cũng có chút kiến thức về dòng thời gian đấy."

"...Xem khoa học viễn tưởng hơi nhiều thôi." Vô Nhất gãi đầu.

"Đầu tiên, việc của Y Sương là xuất hiện ở Lễ Hội để theo dõi những gì diễn ra ở đó."

"Y Sương sẽ cố gắng ẩn mình hết mức có thể. Nên trừ khi có một tình huống nào quá bất ngờ, nàng ta sẽ chỉ đứng ngoài theo dõi mà thôi."

"Sự ảnh hưởng của cô ấy sẽ giữ ở mức nhỏ nhất. Thậm chí là ẩn mình đối với cả những người xung quanh."

"Thế nhưng dù Y Sương có hành động, chúng ta cũng sẽ không ảnh hưởng gì nhiều."

"Nếu nghĩ về nó thì có thể hơi đau não, nhưng về mặt lý thuyết, chúng ta sẽ không sao cả."

"Nói rõ hơn được không ? Tôi thật sự chưa hiểu rõ trò du hành thời gian này, dù nó ngầu thật đấy." Vô Nhất cảm thấy khó hiểu.

Tiểu Ngọc đeo kính lên.

"Cô lấy đâu ra cái kính đó đấy ?" Vô Nhất đơ người.

"Không quan trọng, học sinh nghe rõ đây."

Học sinh ?

Cô giáo Ngọc à ?

"...Cách nghĩ của cậu đúng. Nó hợp với nhân - quả."

"Vì cậu làm một điều, nên một điều khác xảy ra."

"Cậu thay đổi một thứ, nên kết quả bị thay đổi."

"Thế nên câu hỏi của câu hỏi của cậu là điều gì sẽ xảy ra?"

Vô Nhất gật gật đầu.



Tiểu Ngọc nâng nâng kính mà diễn giải.

"Dòng thời gian có đến hai phương thức vận hành."

"Còn phải xem cậu đã làm gì."

"Tôi sẽ gọi hai phương thức này là Một Dòng và Đa Dòng."

"Một Dòng, là phương thức thuần túy nhất của thời gian."

"Tưởng tượng nó nhu một dòng chảy. Nó cứ tiếp tục chảy."

"Nơi nó chảy đến chính là tương lai, đi ngược dòng nước kia, chính là du hành thời gian, trở về quá khứ."

"Bây giờ tôi hỏi cậu."

"Nếu cậu bơi ngược dòng, con sông mang tên thời gian đó có thay đổi gì không ?"

Vô Nhất ngẫm nghĩ.

"...Không ?"

"Đúng vậy."

"Dù cậu có làm gì, con sông cũng sẽ chỉ chảy theo một chiều, đến tương lai."

"Một Dòng chính là như vậy."

"Cậu du hành thời gian, thay đổi một thứ ở quá khứ, đúng chứ ?"

"Việc đó sẽ thay đổi hiện tại."

"Mấu chốt ở đó."

"Nó đã thay đổi rồi."

Vô Nhất mở to mắt.

"Tức là tôi của hiện tại, vốn dĩ đã là kết quả của quá khứ ?"

Tiểu Ngọc gật đầu.

"Hiểu nhanh đấy."

"Bất kì sự thay đổi nào ở quá khứ được tạo nên bởi du hành thời gian, nó đã tồn tại rồi, chỉ là ta không biết mà thôi."

"Chúng ta chính là đang sống ở tương lai mà Y Sương đã trở về quá khứ."

Vô Nhất cau mày.

"Vậy còn cái tương lai mà chúng ta chưa từng quay về quá khứ thì sao ?"

"Bởi lẽ phải có một tương lai mà chúng ta chưa từng quay về, sau đó mọi thứ diễn ra, thì chúng ta mới có ý định quay về...!?"

"Úi !"

Tiểu Ngọc đá vào mặt hắn một cái.

"Cậu bắt đầu lảm nhảm rồi đấy."

"Nhưng tôi hiểu ý cậu."

"Để tôi giải thích tiếp, nó sẽ dễ hiểu hơn."



"Chúng ta đang sống tại dòng thời gian mà Y Sương đã trở về quá khứ."

"Đó là một dòng thời gian rồi, nên Y Sương có làm gì đi nữa, mọi thứ ảnh hưởng đều đã ảnh hưởng rồi. Sẽ không có gì thay đổi thêm."

"Con sông thời gian này vẫn tiếp tục chảy, chỉ có Một Dòng Chảy."

"Từ đây, ta bắt đầu nói về Đa Dòng Chảy."

"Tất nhiên, sẽ có một tương lai mà Y Sương chưa từng quay trở về quá khứ."

"Để cho dễ hiểu, ta có thể gọi nó là Dòng Chảy Gốc."

"Và dòng chảy của chúng ta, chính là dòng chảy đã phân nhánh ra bởi việc Y Sương trở về quá khứ."

Con mẹ nó.

Đau đầu thật đấy.

Nhưng bằng cách nào đó, hắn hiểu.

"Hiểu..."

"Tức là chúng ta đang tiếp tục sống ở dòng thời gian mà Y Sương đã quay trở về quá khứ."

"Một phân nhánh của Dòng Thời Gian gốc."

"Hiểu như một cành cây đã chia nhánh ra, hoặc một con sống đã tách ra thành hai nhánh sông ?"

Tiểu Ngọc gật đầu.

"Đúng rồi đấy."

"Có nhiều thứ có thể tạo nên các nhánh thời gian, nhưng chủ yếu là do những thuật pháp ảnh hưởng đến thời gian."

"Như việc Y Sương quay ngược về quá khứ, hay Thiên Vỹ Yêu Vương sử dụng đôi mắt của mình."

Vô Nhất ngẫm nghĩ.

"Vậy tôi có thể hiểu rằng trước khi Người Phương Xa xuất hiện, dòng thời gian là do Thiên Vỹ Yêu Vương quyết định bằng đôi mắt của mình ?"

"Chỉ một phần thôi, nhưng phải." Tiểu Ngọc đáp.

"Vậy chuyện gì xảy ra với những dòng thời gian không xảy ra ?"

"Ví dụ như một người sẽ phải c·hết, nhưng Thiên Vỹ Yêu Vương dùng con mắt mình để thay đổi tương lai, cứu sống họ ?"

Tiểu Ngọc nghe câu hỏi của Vô Nhất, càng thấy hắn thú vị.

"...Đây là những kiến thức không phải ai cũng có thể hiểu hết được đâu. Dù giải thích ra vẫn rất khó với cậu đấy."

"Nhưng để dễ hiểu thì chúng đều phân nhánh ra."

"Hãy xem Thiên Vỹ Yêu Vương như một con thuyền trên dòng sông thời gian."

"Dòng sông có hàng tỷ các nhánh sông."

"Và việc Thiên Vỹ Yêu Vương làm, chính là lái chiếc thuyền đó."

"Đưa nó đến những nhánh sông mà nàng ta muốn."

"Nàng ta không bơi ngược dòng, mà nàng ta lái thuyền đến tương lai."

Vô Nhất nhìn những mảnh vỡ thời gian.

"Nếu vậy..."

"Một người nhảy qua mảnh vỡ thời gian."

"Nó sẽ tương ứng với việc ta làm gì trên con sông thời gian đó ?"

Tiểu Ngọc mở to mắt nhìn hắn.

"...Có ai bảo ngươi có chút thông minh chưa ?"