Chương 447: Tộc Ca
Trọng lực của Tổ Yêu Tháp là một thứ gì đó vô cùng phi thường.
Biến đổi theo ý chí của tòa tháp.
Giờ đây, tòa tháp chọc trời đã hóa thành con đường đến Vĩnh Hằng của Yêu Tộc.
Tiếng kèn trống vang dội.
Đám người Yêu Tộc tiến vào cùng Nhai Phụ ngay lập tức trở về phong thái cần có.
Vì họ ở đây để thực hiện nghi lễ thiêng liêng của Yêu Tộc.
Bái Tổ.
Tương truyền các mảnh vỡ không gian chạy xuyên suốt Tổ Yêu Tháp khi Điện Thờ Tổ Tiên mở ra, liên kết tương lai và hiện tại.
Nhưng chúng cũng vô cùng bất ổn nếu vô tình chạm vào.
Không biết bao nhiêu giai thoại trong lịch sử Yêu Tộc về những mảnh vỡ thời gian này.
Bởi vì thế mà một khi Thống Lĩnh Vạn Yêu thực hiện nghi lễ, Yêu Tộc thông thường đều sẽ lui lại nơi đáy tháp.
Hắc Y Thiên Ma chăm chú nhìn thời khắc này.
Tên Nhai Phụ kia, là bất cẩn, hay là thông suốt ?
Vừa nãy đòi đánh nhau với nàng, từ nãy đến giờ lại làm ngơ hết thảy.
Coi như nàng không tồn tại.
Hoặc là hắn bị lây máu ngốc của Diệc Nhật, hoặc hắn thật sự nhìn ra.
Nàng ta không có ý xấu với Yêu Tộc.
Như Nguyệt giật mình, nhìn sang mảnh vỡ ngay bên cạnh mình.
Con ngươi co lại vì bất ngờ.
Nàng nhìn thấy hình ảnh không tưởng tượng được.
Gió thổi vù vù từ cổng vào Điện Thờ Tổ Tiên.
Những người mong cầu Nhai Phụ tha mạng cho Cô Hoạch Điểu, lúc này không thể nói được gì !
Nhai Phụ vừa bảo gì ? Chính là đem tâu mọi việc lên Yêu Tổ ! Để các vị quyết định !
Đứng trước tổ tiên của Yêu Tộc...! Tranh cãi vô nghĩa...!
Nhai Phụ đã bảo để tổ tiên quyết định, thì chính là như vậy !
Cô Hoạch Điểu lúc này vẫn đang bị phong ấn tại chỗ.
Thuật phong ấn của Nhai Phụ quả thật kinh người, có thể khiến bà ta từ nãy đến giờ không thể động đậy dù chỉ một chút.
Đoàn diễu hành tiến lên.
Nhai Phụ dẫn đầu, vẫy thanh Tam Giới Kiếm
Chỉ trong tích tắt, Cô Hoạch Điểu đã chuyển động.
Lơ lửng giữa không trung.
Khiến nhiều kẻ giật mình.
Nhưng tiếng nhạc không ngừng lại.
Cô Hoạch Điểu như bị một thế lực vô hình tóm đi mà kéo nhanh vào bên trong cánh cổ Điện Thờ.
Sau đó, hắn chậm rãi bước đi trước đoàn người.
Không khí lúc này khiến cho muôn vàn Yêu Tộc trông thấy, cảm nhận được sự hào hùng.
Trong tim họ đều đang nóng lên.
Như cảm nhận được một thứ gì đó đang trỗi dậy.
Nhai Phụ bắt đầu hô to.
"HỠI TOÀN BỘ YÊU TỘC !"
"HÁT LÊN ! CA LÊN ! NGÂM NGA LÊN BÀI CA TỪ VẠN CỔ !"
"TA MONG CHỈ CẦN MỖI NGƯỜI YÊU TỘC CÒN NHỚ BÀI CA NÀY, NHỚ Ý NGHĨA CỦA NÓ...!"
"YÊU TỘC MÃI VĨNH HẰNG !"
"DÙ TRONG MỘT KHOẢNH KHẮC, NÓ CŨNG LÀ KHOẢNH KHẮC VĨNH HẰNG !!!"
Ngay khi hắn dứt lời.
Tiếng kèn vang lên.
Cùng theo tiếng trống.
Tiếng chiêng.
Vô số thanh âm bắt đầu vang lên.
Tiếng ngâm, tiếng ca, tiếng tụng.
Vang vọng Tổ Yêu Tháp trong khi đoàn diễu hành đang hành quân.
Nó là do người dân Yêu Tộc hát.
Là do đoàn diễu hành hát.
Là âm thanh từ muôn vàn mảnh vỡ thời gian phát ra.
Bởi vì mỗi mảnh vỡ, đều cùng là Lễ Hội Yêu Ma của một thời điểm khác.
Khiến cho thanh âm vang dội, như một dàn đồng ca xuyên thời gian và không gian.
Nghe qua những lời ca mà từng con dân Yêu Tộc đều học thuộc lòng.
"Sinh ra từ đất trời, vĩnh viễn ở đất trời !!!"
"Đem khoảnh khắc này trở thành vĩnh hằng...!"
Chính Nhai Phụ, cũng ngâm nga, ca lên những lời ca bất hủ của đoàn diễu hành.
Trong những thanh âm vang dội, hắn còn có thể nghe được âm thanh của những vị Thống Lĩnh trước.
"Sinh ra từ đất trời, c·hết đi về đất trời !!!"
"Đem mộ phần này táng ta đi khắp đất trời !!!"
Giọng trầm ấm của Bạch Hổ.
Giọng cao, thánh thót của Vạn Hoa.
Vô số thanh âm của những vị thống lĩnh từ vạn cổ đến như mới hôm qua, đang đồng thanh bài Tộc Ca hào hùng.
"KIM !"
"Tâm cứng như sắc thép !"
"MỘC !"
"Sinh sôi mãi không ngừng !"
"THỦY !"
"Trôi dạt về vĩnh cữu...!"
"HỎA !"
"LỬA CHÁY TRONG TIM TA !"
"THỔ Ổ Ổ Ổ ....!!!!"
"Mãi nhớ nguồn cội...!!!"
Bài Tộc Ca của Yêu Tộc vang khắp Tổ Yêu Tháp.
Trong khoảnh khắc này, mọi con dân Yêu Tộc, đều như nhớ được tại sao họ vẫn luôn tham dự Lễ Hội Yêu Ma.
Bởi vì hi vọng.
Tiếng thanh âm vang vọng đất trời này.
Mỗi năm, dù cho ngọn đèn có cạn dầu cách mấy.
Sẽ lại một lần nữa, thắp lên hi vọng !!!
Như Nguyệt bất ngờ với cảnh tượng hiện tại.
Hào hùng.
Hùng hồn.
Khiến cho dòng máu Yêu Tộc trong chính nàng cũng phải sục sôi.
Diệc Nhật...
Hắn hẳn là muốn ta thấy điều này...?
TÙNG TÙNG TÙNG.
Tiếng trống liên tục mà dồn dập.
Đánh tan buồn bã.
Đánh tan tuyệt vọng.
Đánh đến vỡ òa.
Không khí Lễ Hội Yêu Ma được tái lập, như thể nơi đây chưa từng có đại chiến vừa xảy ra.
"THỐNG LĨNH HÍ ~~~~ !!!!"
Tiếng của Chuột Tinh cất cao lên vang vọng.
Như ngay lập tức.
Tất cả Yêu Tộc dừng hát.
Đây là truyền thống của Yêu Tộc.
Trong khoảnh khắc cuối cùng bài Tộc Ca.
Chỉ có Thống Lĩnh Vạn Yêu được hát.
Nhai Phụ lúc này như đã sẵn sàng.
Cất lên thanh âm cao vót, như tiếng hí vang vọng con đường vĩnh hằng của Yêu Tộc.
"Đến Vĩnh Hằng ~~~~~~ !!!"
Âm thanh đến rung động.
Khiến Như Nguyệt như b·ị đ·ánh vào tâm can.
Không chỉ nàng.
Mà tất cả Yêu Tộc.
Nhiều người... đổ lệ rồi...!
"Tạ ơn Thống Lĩnh...!"
"Tạ ơn Thống Lĩnh...!!!"
Nhiều kẻ ngã quỵ.
Dập đầu.
Liên tục mà dập đầu.
"Tạ lỗi thống lĩnh...!"
"Ngàn lần tạ lỗi thống lĩnh...!"
Nhiều người đã quên...!
Quên đi hi vọng...!
Nếu không có bài ca này.
Nếu không có ý chí của Nhai Phụ.
Họ thật sự đã quên đi ý chí tự do của Yêu Tộc.
Yêu Tộc sinh ra từ muôn loài.
Từ khi sinh ra, chúng đã tự do.
Hà cớ gì ? Lại quên mất tự do...!!!?
Áo bào phấp phới.
Thanh âm vẫn cao vót tận trời cao.
Như Nguyệt sững sờ...
Không chỉ vì tiếng hát đâm thấu tâm can.
Mà là những mảnh vỡ thời gian.
Nàng đang đứng cạnh một mảnh vỡ.
Như mọi mảnh vỡ, nó phát ra âm thanh từ vị Thống Lĩnh khác của Yêu Tộc.
Nhưng...?
Nàng không tin vào mắt mình.
Nàng nhìn vào mảnh vỡ thời gian kia.
Hai mắt nhìn nhau.
Đây là... mình ?
Môi đỏ.
Da trắng.
Mái tóc khác.
Phục trang khác.
Vị kia mang trong mình trang phục lộng lẫy, trái nghịch với trang phục có phần đơn giản hơn của Như Nguyệt.
Nhưng đường nét khuôn mặt như tạc từ ngọc này, không thể nhầm lẫn.
Có chăng, vị ấy nhắm tịt mắt.
Không hề có ý định mở ra.
Người đó mỉm cười.
Rồi cười khúc khích.
"Ây da~ Biết trước tương lai chính mình như vậy, không tốt đâu nha ~"
Sau tiếng cười ấy, nàng ta rời đi khỏi tầm nhìn của mảnh vỡ thời gian.
"A...Đợi đã...!" Như Nguyệt giương tay như muốn chạm vào.
Nhưng mảnh vỡ kia trong chớp mắt đã biến mất.
.
.
.
Như Ngọc lúc này sau khi rời khỏi vị trí của mảnh vỡ.
Mới mở mắt mình ra.
Thanh âm Tộc Ca vẫn đan hát vang Tổ Yêu Tháp của hiện tại.
Nàng không mở mắt ra, vì sợ Như Ngọc nhìn thấy thứ không nên thấy.
Việc nàng ta trở thành Thống Lĩnh Vạn Yêu, dù có biết trước cũng vậy.
Nhưng.
Đôi mắt mở ra với hai con ngươi đục ngầu.
Việc nàng ta sẽ mất đi đôi mắt này.
Tuyệt đối không thể.