Chương 446: Đến Vĩnh Hằng
Ý chí của Nhai Phụ được thể hiện rõ trên từng lời nói.
Rất nhiều Yêu Tộc lúc này đều đang rùng mình.
Không biết đây là kinh hay hỉ.
Chẳng rõ là phúc hay họa.
Ma Tộc đừng hòng một lần nữa có được huy hoàng.
Việc Nhai Phụ đang làm, là thẳng mặt tuyên chiến với Ma Tộc !
"Thống Lĩnh...Ngài..."
Hào quang tỏa ra khắp cơ thể Nhai Phụ.
Một ánh sáng ấm áp.
Chiếu lên sương mù nhẹ tỏa dưới chân bởi khói bụi của cuộc chiến.
Lúc này đây, vị Thống Lĩnh Vạn Yêu trông muôn phần khí chất.
Nếu nói giống Yêu thì không, Nhai Phụ lúc này trông không khác mấy một vị thần tiên.
Nhưng thứ duy nhất Nhai Phụ không có lúc này, chính là thoát tục.
Bởi vì hắn có một lý do để chưa thể thoát tục.
"Ít ai thực sự hiểu thấu đượcc nỗi đâu, khi họ chưa chính mình trải quan nỗi đau đó."
"Ta là Nhai Phụ, là Long Tộc, nhưng lại mang dòng máu hỗn huyết."
"Quê của ta không phải Thánh Địa của Long Tộc."
"Quê hương ta là vịnh Long Ngâm, nơi mà giờ đây chỉ còn biết với địa danh Biển Nhà Táng."
"Chắn hẳn nhiều người ở đây cũng nhớ rõ."
"...Là nơi đầu tiên bị Ma Tộc từ biển xa đến đánh chiếm."
Sao có thể quên được chứ.
Đấy là nơi đầu tiên Ma Tộc tiến đánh lãnh thổ của Yêu Tộc.
Khởi đầu cho thời đại mà Yêu Tộc phụ thuộc vào Ma Tộc.
"Ta vẫn nhớ khi đó, cùng mẹ chạy trốn khỏi chính quê hương của mình."
"Trong khi cha vì ngăn chặn Ma Tộc tiến bước mà bỏ mình."
"Lúc ấy ta không hiểu được."
"Tại sao cha không cùng hai mẹ con chạy nạn ?"
"Một đứa trẻ chưa đủ khả năng suy nghĩ."
"Lớn lên, mọi thứ quả thực dễ hiểu."
"Ông ấy không bỏ chạy, vì khi bỏ chạy, sau lưng ông ấy là Ma Tộc."
"Ông ấy ở lại, vì muốn sau lưng mình, là hai mẹ con ta."
Không khí thật sự ảm đạm.
Không ít Yêu Tộc đều có hoàn cảnh tương tự.
Mất đi quê hương, phải phiêu bạt đó đây.
Mất đi nhà để về.
"Không lâu sau đó, mẹ ta cũng mất."
"Mất trong một con hẻm thành thị loài người."
"Ma Tộc t·ấn c·ông vịnh Long Ngâm khi ấy quá đỗi bất ngờ, mẹ ta cũng hải chịu một v·ết t·hương nghiêm trọng."
"Bạo bệnh, đau thương, nghèo đói."
"Khổ ải nhân sinh, đều phải trải qua cả."
"Ta vẫn nhớ lúc đó..."
"Mẹ ta van xin."
"Không phải van xin loài người."
"Không phải van xin Ma Tộc."
"...Van xin thần linh."
Hắn vẫn nhớ như in những lời van xin ấy.
"Không..! Đừng...! Không phải lúc này...!"
"Nhai Phụ còn quá nhỏ...! Nó sẽ không sống nổi...! Không...! Một chút...! Cho tôi một chút thời gian nữa thôi...!"
Tiếng gào thét, khóc than yếu đuối của một người cận kề c·ái c·hết.
"Bà ấy... Van xin Thần C·hết."
Nhai Phụ nhắm mắt như mặc niệm.
Cảm xúc cũng đang tràn khắp thân thể.
"Van xin được sống dù chỉ thêm một chút... Vì ta."
"Rất tiếc..sinh tử vô thường."
"Tử Thần lại càng không biết thiên vị."
Tay Nhai Phụ nhẹ xiết.
"Nhưng đó chưa phải là lúc mẹ ta mất."
"Để ta kể cho các ngươi một thứ sau lời cầu xin đó."
"Vết thương của Ma Tộc, không chỉ là thể xác."
"Long Tộc ta từ xưa đến nay đều rất giỏi cảm ứng hồn phách, tâm thức một người."
"Khi ấy, ta thực sự..."
"Hi vọng ta là một đứa trẻ ngu dốt, nhìn nhận sai lầm."
"Nhưng hiện thực nghiệt ngã thay...!"
"Khát khao được sống vì ta."
"Lại khiến Tâm Ma bên trong mẹ kích phát."
Các Yêu Tộc đều hoảng hồn.
Tiếng xì xầm, lại thêm vang dội.
"Thành thị...! Tâm Ma kích phát...! Yêu Tộc...!"
"Không lẽ nào...!?"
Rất nhiều người cũng nhận ra.
"Ta hối hận, vì mình quá yếu đuối."
"Đứng trước cảnh tượng mẹ của mình bị Tâm Ma nuốt chửng, lại không nỡ làm điều mà mọi Long Tộc được răn dạy."
"Gặp Tâm Ma, phải diệt Tâm Ma."
Không đủ can đảm.
Không đủ lòng tin.
Hay là mang trong mình hi vọng, thứ mình thấy chỉ đang sai lầm ?
Nhai Phụ năm ấy, chỉ có thể đứng nhìn người mẹ của mình hóa thành Ma Tộc.
Thành trì đó, có cái tên vốn dĩ đã bị lãng quên.
Nó đáng lẽ là nơi duy nhất sống sót của quốc gia cổ xưa đấy, trước khi Ma Tộc ập vào trung tâm đại lục.
Vì thế mà còn được gọi là Thành Trì Cuối Cùng.
Bị phá hủy vì một Ma Tộc thành hình.
Vì đại họa đó mà khiến dòng lịch sử biến chuyển không thôi.
Nhân loại vì sự kiện đó mà nảy sinh thù hận với Yêu Tộc ở nhiều nơi.
Khiến cho họ càng b·ị đ·ánh lui khỏi những nơi họ từng sinh sống.
Mẹ của Nhai Phụ cuối cùng bị một vị đại lão của nhân loại tiêu diệt.
Hắn cũng được nhận về làm đồ đệ bởi tư chất và dòng máu Long Tộc của mình.
Hắn vẫn nhớ rõ lúc ấy.
.
.
.
"...Ta xin lỗi."
Đó là lời đầu tiên bị cao nhân ấy nói với hắn.
Vị ấy thật sự cúi đầu.
"Ta không mong con hiểu cho ta."
"Dù mẹ con có trở thành Ma Tộc, cũng không thay đổi được sự thật người đó từng là mẹ con."
Nhai Phụ lúc ấy.
Không thể hận thù kẻ đã xuống tay với mẹ mình.
Bởi chính hắn cũng biết h·ung t·hủ thật sự là ai.
.
.
.
Người đấy sau này thành sư phụ của hắn.
Rồi khi lớn lên, vì nghĩa vụ của Long Tộc, hắn phải rời đi.
Sau này vì lời hứa với một người mà trở thành Thống Lĩnh Vạn Yêu. Người đứng đầu Yêu Tộc.
"Ta kể các ngươi câu chuyện này, để các ngươi hiểu."
"Ta không sinh ra trong nhung lụa, không được Long Tộc nuôi lớn."
"Ta cũng như tất cả mọi người."
"Mất đi người thương vì Ma Tộc."
"Mất đi quê hương vì Ma Tộc."
"Từ lúc ta biết nhận thức, ta đã đấu tranh chống lại chúng."
"Bởi vì lẽ đó... Xin thứ lỗi."
"Mạng ta có thể mất."
"Nhưng ta tuyệt đối..."
"KHÔNG ĐỂ Ý CHÍ CỦA TỔ TIÊN BỊ LÃNG QUÊN !"
Tiếng gầm vang vọng.
"Mọi người chấp nhận để số phận của mình tiếp tục như vậy ?"
"Còn con cháu mọi người thì sao ?"
"Chúng rồi cũng sẽ phải trải qua tất cả những thứ như vậy, và mọi người sẽ vui vẻ đón nhận...!?"
"Ta không muốn từng thế hệ con cháu Yêu Tộc, đều phải cúi đầu trước Ma Tộc...!"
"Bị làm nhục, con cháu cũng sẽ như vậy."
"Bị g·iết hại, sau này con cháu cũng sẽ như vậy !"
"Mất đi quê hương, con cháu sau này, thậm chí sẽ không còn quê hương !"
Nhai Phụ xiết chặt tay.
"Xoay mặt đi."
"Yêu Tộc tuyệt diệt ?"
"Còn sống, là còn hi vọng."
"Nhưng nếu thậm chí cả hi vọng còn không dám."
"Thì hủy diệt hết đi."
"Chấm dứt ở thế hệ chúng ta."
"Đừng để con cháu sau này được sinh ra chỉ để làm gia súc."
Gió thổi đột nhiên thổi mạnh lên.
Khiến áo bào của Nhai Phụ bay phấp phới.
"...Cửa đến Điện Thờ Tổ Tiên...! Mở rồi !!!"
Nhai Phụ nhìn đến cuối con đường, nơi chính là đỉnh tháp.
"Tốt."
"Chuột Tinh !!!"
"A...! Có thần !" Chuột Tinh cầm kèn sô na hoảng hồn.
Hắn bị hút hồn bởi lời nói của Nhai Phụ.
"Tiếp tục diễu hành !"
Chuột Ting hoảng hốt, những không dám trái lệnh Nhai Phụ.
"Người đầu ! Bắt đầu bắt đầu !"
Trong tâm hắn lúc này, như đang nhóm lên một đóm lửa gì đó.
Tiếng kèn sô na phát lên.
Chói tai.
Xưa nay vẫn vậy.
Nhưng không ai bịt tai.
Thậm chí tất cả đều đang cảm nhận thanh âm ấy bằng cả linh hồn.
Để thanh âm ấy chạy đến tim mỗi người.
Trở thành mồi lửa.
Dẫn cháy lên hi vọng đã bị Ma Tộc dập tắt.
Tùng tùng tùng.
Tiếng trống vang dội.
Kích nổ ngọn lửa.
Tiếng gầm của rồng.
Hỏa thiêu tâm can thối nát.
Một lần nữa.
Đem dòng máu chảy trong chính họ một lần nữa nóng lên.
"HÔM NAY ! TA SẼ ĐỨNG TRƯỚC TỔ TIÊN YÊU TỘC."
"ĐỂ TỔ TIÊN PHÁN ĐỊNH TA ĐÚNG HAY SAI !"
"NẾU TỔ TIÊN THẤY TA SAI...! XIN BAN CHO TA CÁI CHẾT !"
"TỔ TIÊN...! CHỨNG GIÁM !!!"
Nhai Phụ giơ cao kiếm.
"THỐNG LĨNH VẠN YÊU ! NHAI PHỤ !"
"CẦU TỔ TIÊN MINH CHỨNG !"
"ĐEM CON CHÁU ĐẾN BÁI TỔ."
"MONG CHỜ MỘT NGÀY VINH QUY !"
"CẦU TỔ TIÊN MỞ ĐƯỜNG."
"ĐEM YÊU TỘC..."
Tam Giới Châm bừng sáng.
Đem theo đó là sự rung động quen thuộc với mọi Yêu Tộc từng tham dự Lễ Hội.
Tổ Yêu Tháp biến chuyển.
Bừng.
Bừng.
Bừng.
Vô số mảnh vỡ hiện lên giữa không trung, trên con đường đến đỉnh tòa Yêu Tháp.
Hiện lên vô số viễn cảnh tương lai, quá khứ.
Tổ Yêu Tháp một lần nữa, lại hóa thành một con đường.
Trọng lực biến đổ khiến tất cả mọi người phải tự chỉnh lại mình.
"ĐẾN VĨNH HẰNG !!!"