Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 445: Các Ngươi Quên Đi Rồi




Chương 445: Các Ngươi Quên Đi Rồi

"Ta hỏi lại."

"Các ngươi quên mất đi việc mình sinh ra không phải là chó cho Ma Tộc rồi à ?"

"Sợ bị chủ đánh, nên càng phải nịnh chủ ?"

"Phồn vinh mà các ngươi nói, chính là được chủ nhân thưởng cho một khúc xương ?"

"Rồi ngày hôm sau trái gió trở trời, lại lấy roi ra dạy cho một trận ?"

Đám người ở Tổ Yêu Tháp, rất nhiều người đều sững người.

Chó...?

Chủ...?

Đây là Thống Lĩnh Vạn Yêu của họ ? Nhai Phụ ?

Người mang dòng máu Long Tộc quyền quý ?

"Thống Lĩnh...! Xin ngài cẩn thận lời nói ! Một bậc minh quân không nên có những lời lẽ sỗ sàng như vậy !" Một tên nịnh thần lên tiếng.

Nhai Phụ thở dài.

"Từ khi nào thế ?"

"Ngài...!!!" Tên ấy bối rối.

"Đoàn Phương."

Hắn giật mình.

Thống Lĩnh gọi tên hắn.

"Đông Trung."

"Mano."

"Fremont."

"Joan."

"..."

Nhai Phụ lần lượt đọc tên đám người từ nãy đến giờ đang cố gắng thuyết phục Nhai Phụ.

"Và cả những ai ở đây đang có ý muốn để Cô Hoạch Điểu trở thành Ma Thần."

"Ta lắng nghe ý kiến mọi người. Nhưng hãy nhớ cho ta."

"Các ngươi sẽ không muốn một vị Thống Lĩnh không có chính kiến đâu."

"Ta đã có quyết định của riêng mình."

Vẻ mặt nghiêm nghị của Nhai Phụ nhìn bọn họ, trông quả thực... áp lực.

Như có một hình bóng vô hình của một con rồng uy nghiêm ẩn hiện sau lưng ngài ấy.

Đoàn Phương xiết chặt quyền mà chắp tay, kính cẩn lên tiếng.

Hắn nén cơn hoảng sợ mà cố gồng mình lên tiếng.

"Thống Lĩnh...!"

"Xin ngài hiểu cho. Chúng thần luôn biết ngài một lòng vì Yêu Tộc, vì Yêu Tộc quật khởi."

"Nhưng hành vi này nhất định là tuyên chiến với Ma Tộc ! Yêu Tộc chúng ta không thể gánh nổi !"

"Trước ngài có biết bao Yêu Vương, bao Thống Lĩnh cố gắng đấu tranh, nhưng kết cục chỉ tệ đi cho Yêu Tộc."

"Năm ấy Thống Lĩnh Bạch Hổ vì chống lại Ma Tộc nên c·hết thảm, dẫn theo đó là cả trăm năm nô dịch."

"Không biết bao nhiêu đồng tộc bị đem đi hầu hạ cho lũ Ma Tộc rồi ! Làm nhục có, đem đi làm thức ăn bồi dưỡng cho bọn chúng có...!"

"Đất bị chiếm, nhiều Yêu Tộc không một chốn dung thân, càng ngày càng ít nơi để chúng ta sinh sống, vô số Yêu Tộc phải tha hương cầu thực."



"Những người ở đây, đâu ai mà không từng mất đi người thân bởi Ma Tộc...!? Chúng ta đều hiểu rõ những gì chúng có thể làm !"

"Mong ngài suy xét ! Đừng để vì sai lầm này mà Yêu Tộc phải trả giá đại giới !"

Đám người Yêu Tộc xì xầm.

Lúc này, Yêu Tộc diễu hành, Yêu Tộc tham dự Lễ Hội, đều đang xôn xao.

Lời của vị kia nói, hoàn toàn không sai.

Gây nên một đại tội như vậy đối với Ma Tộc, chẳng khác gì khiến Yêu Tộc tự mở cho mình một con đường c·hết.

Không biết được chúng sẽ làm điều gì.

Thay vào đó, Cô Hoạch Điểu trở thành Ma Tộc, lại có khi khiến cho Yêu Tộc có thể trở mình.

Vị đại nhân Đoàn Phương kia nói đúng.

Yêu Tộc không thể nào chống đối Ma Tộc.

Họ không đủ mạnh.

Nhai Phụ đăm chiêu nhìn họ.

Đều là Yêu Tộc.

Đều có nỗi lo riêng.

Nhưng.

Họ đã mụ mị trong cái khổ rồi.

Hắc Y Thiên Ma và Như Nguyệt nhìn xuống, đều có những suy nghĩ riêng.

Họ đều chờ xem Nhai Phụ sẽ giải quyết thế nào.

Quyết định của hắn, đồng nghĩa với chuyển biến của lịch sử.

Hắc Y Thiên Ma sẽ dựa theo đó mà hành động.

Bởi nếu nàng tác động vào, sẽ có hậu họa sau này.

Thay đổi thời đại là một cuộc chơi ngắn hạn.

Nếu nàng hành động bất cẩn, sau lần thay đổi thời đại này dù Hắc Y Thiên Ma vẫn giữ được Nhất Thế không bị Bạch Dạ nuốt chửng thì thứ tiếp theo nàng sẽ phải lo là mối quan hệ với Yêu Tộc.

Rất tiếc dù sống bao nhiêu năm, nàng vẫn chưa phải là toàn năng.

Cộng thêm v·ết t·hương từ rất lâu trước đây bởi Như Nguyệt, hiện tại vẫn chưa có cách chữa trị.

Cũng không thể lãng phí con át chủ bài của chính mình, để dành khi đối đầu trực diện với Bạch Thú.

Như Nguyệt thì nhìn cảnh tượng này, lại có nhiều suy nghĩ hơn việc của Bạch Thú.

Dù nói sao đi chăng nữa, nàng cũng là Yêu Tộc.

Một Thủy Hồ sống ở làng chài hòa thuận cùng con người.

Mất đi quê nhà mà trở thành kẻ tha hương.

Nó thực sự khiến nàng suy nghĩ về việc.

Nếu đứng trên cương vị của Nhai Phụ.

Nàng sẽ làm gì ?

Không thể nói lời cầu xin của tên kia là sai.

Không đủ sức mạnh, không đủ quyền lực.

Phản kháng chỉ đồng nghĩa với c·ái c·hết.

Nhưng vị Nhai Phụ kia, có vẻ như có một suy nghĩ khác.



"...Ta sẽ không g·iết Cô Hoạch Điểu."

Nhai Phụ cuối cùng cũng lên tiếng.

Đoàn Phương giật mình.

Rất nhiều tên khác cũng vui mừng hớn hở.

"Tạ ơn Thống Lĩnh !!!"

Đám người mong muốn Cô Hoạch Điểu trở thành Ma Thần đều đang mừng rỡ.

Nhai Phụ lắc đầu.

"Đừng mừng vội."

Đoàn Phương và đám người đang reo hò ngừng lại.

"Ý ngài là...?"

Nhai Phụ nhìn Cô Hoạch Điểu đang bị phong ấn lại, cứng đơ giữa Tổ Yêu Tháp.

"Từ đầu, ta đã không có ý định g·iết Cô Hoạch Điểu."

"Nhưng ta cũng không có ý định để bà ta trở thành Ma Thần."

Hắn nhẹ đưa tay ra.

Để lộ một kim chỉ mỏng óng ánh bảy sắc, phát sáng rực rỡ trên tay.

Trong chốc lát, nó đã biến đổi hình dạng, hóa thành một thanh kiếm mỏng dài. Mới nhìn trông như không một lưỡi nhọn, nhưng có cảm giác như chỉ cần chạm vào, vạn vật sẽ bị đứt đôi.

"Đ...Đó là...!"

Một pháp bảo của Nhai Phụ.

Tam Giới Châm.

Còn được gọi là Tam Giới Kiếm.

Đã là Yêu Tộc, khó có người chưa nghe qua bảo vật này.

Đây là một pháp bảo của Long Tộc, có khả năng độc nhất trong toàn cõi Nhất Thế.

Đó chính là tác động đến những thứ vô hình.

Đao kiếm chém da thịt, Tam Giới Châm tác động đến tâm thức.

Long Tộc có thể tác động đến hồn phách một người bằng bí thuật của tộc, nhưng Tam Giới Châm là thứ khiến bất kì ai cũng có thể tác động được tâm thức nếu điều khiển được nó.

"Thống Lĩnh... Ngài định làm gì vậy !?"

Nhai Phụ nắm chặt Tam Giới Kiếm.

"Trước ta, có biết bao Yêu Vương, bao Thống Lĩnh, chống đối Ma Tộc."

"Đúng."

"Nhưng các ngươi lại quên rằng."

"Họ đấu tranh vì Yêu Tộc."

"Năm ấy Thống Lĩnh Vạn Yêu Bạch Hổ c·hết thảm dưới tay Ma Tộc."

"Đúng."

"Nhưng các ngươi lại quên rằng."

"Thống Lĩnh Bạch Hổ đem cho Yêu Tộc một trong những thời đại hưng thịnh nhất vạn cổ của Yêu Tộc cũng bằng việc tuyên chiến với Yêu Tộc."

Nhai Phụ xiết chặt Tam Giới Kiếm.

Hắn bước lên chỗ của Cô Hoạch Điểu.

Hét lớn.

"BIẾT BAO NHIÊU YÊU TỘC ĐÃ BỊ LÀM NHỤC, LÀM THỨC ĂN!"



"MẤT ĐI QUÊ NHÀ, MẤT ĐI NGƯỜI THÂN !"

"MẤT HẾT TẤT THẢY NHỮNG GÌ MÌNH TRÂN QUÝ."

Toàn thể Yêu Tộc lập tức mà nổi cả da gà.

Mắt họ mở to.

Như không dám bỏ lỡ thời khắc lịch sử này.

Đó là gầm.

Tiếng gầm của Nhai Phụ.

Như một vị tướng đang dẫn đầu đoàn quân giữa chiến trường.

Nhai Phụ im lặng.

Thanh âm nhỏ lại.

"Điều tệ nhất."

"Các ngươi đánh mất đi tự do, đổi lấy sự quy phục."

Toàn thể Yêu Tộc lặng im.

Tất cả đều nhìn Nhai Phụ.

"Ta hận. Rất hận."

"Nỗi hận Ma Tộc mà mỗi một Yêu Tộc đều mang trên người."

"Trong lúc này càng sôi sục."

"BỞI VÌ TA PHẢI NHÌN THẤY CHÍNH NHỮNG ĐỒNG TỘC CỦA MÌNH."

"BỊ CHÚNG NUÔI LÀM CHÓ, XEM CHÚNG NHƯ CHỦ, KHÔNG CÓ MỘT Ý CHÍ KHÁNG CỰ !"

Phừng.

Luồng khí trong người Nhai Phụ biến đổi.

Yêu khí tỏa ra ngút ngàn.

Toàn bộ Tổ Yêu Tháp đều cảm nhận được.

Nó mang theo một mùi hương nhẹ nhàng, thoang thoảng.

Như muôn vàng cánh hoa đang khoe sắc của mùa xuân.

"CÁC NGƯƠI SỢ NHỮNG GÌ MA TỘC SẼ LÀM, ĐẾN MỨC QUÊN ĐI NHỮNG GÌ MA TỘC ĐÃ LÀM !!!"

"VÌ MONG MUỐN TRĂM NĂM PHỒN VINH, QUÊN ĐI NGÀN NĂM ÁP BỨC !"

"VÌ SỢ HÃI ĐÊM DÀI, MÀ QUÊN ĐI ÁNH SÁNG !"

Hắc Y Thiên Ma và Như Nguyệt đều sững sờ nhìn Nhai Phụ.

Nàng mỉm cười.

"Yêu Tộc có được một Thống Lĩnh Vạn Yêu như vậy, là phúc đức cho chúng."

Nhai Phụ cuối cùng, nhìn toàn thể Yêu Tộc.

"HÔM NAY ! TA CHO NHỮNG KẺ CHƯA BIẾT CŨNG PHẢI BIẾT !"

"NHAI PHỤ TA CÒN SỐNG ! LÀ CÒN TIẾP BƯỚC NHỮNG VỊ THỐNG LĨNH !"

"TỚI LÚC CHẾT ĐI VẪN SẼ VÌ YÊU TỘC MÀ CHỐNG LẠI LŨ THỐI THA ĐÓ !"

"TRỪ KHI TA CHẾT...!"

Nhai Phụ nghiến răng.

Ánh mắt long lên lửa hận.

"Ma Tộc đừng hòng một lần nữa có được huy hoàng."