Chương 444: Quên Mất
Ra vậy.
Con chó kia quả là tính đến nhiều đường.
Ban đầu nàng đoán rằng hắn muốn Cô Hoạch Điểu trở thành Ma Thần.
Sau đó nàng đoán là Nhai Phụ mới là mục tiêu thật sự.
Nhưng nhìn cảnh tượng lúc này, lại có một con đường mới.
Đúng thật là, ai trong hai người kia trở thành Ma Thần, đều được...!
Hắn không chọn một phương án cố định.
Hắn chọn hai ngã rẽ đều tốt cho mình !
Giờ đây nếu Cô Hoạch Điểu không bị g·iết.
Ma Tộc sẽ đại thịnh.
Yêu Tộc cũng sẽ phồn vinh hơn.
Không chỉ khiến hắn, một vị "thần linh" đứng sau có thêm tín đồ... Rất nhiều tín đồ.
Có khả năng là cả Yêu Tộc thờ tụng.
Mà còn khiến Nhai Phụ mất đi sự tín nhiệm.
Cái phồn vinh giả tạo đó... Đánh vào lòng tham của Yêu Tộc.
Mong muốn mọi thứ được tốt hơn, thoát khỏi áp bức hiện tại của Ma Tộc.
Dù không biết được rằng đó chỉ là một sự chạy trốn thực tại tạm thời.
Vài trăm năm, vài ngàn năm, mọi việc sẽ đâu vào đấy mà thôi.
Chưa kể rơi vào Ma Đạo, tâm tính thay đổi.
Cô Hoạch Điểu sau này, chẳng thể nào chắc chắn để mà nói là cùng một người với trước đây.
Còn con đường còn lại.
Nhai Phụ g·iết c·hết Cô Hoạch Điểu.
Đấy sẽ là quyết định của hắn.
Hắn sẽ bị ma khí chiếm hữu.
Trở thành Ma Thần.
Tưởng tượng xem.
Thống Lĩnh Vạn Yêu.
Trở thành Ma Thần.
Yêu Ma xem như hợp lại làm một.
Ai mà biết được chuyện quỷ gì xảy ra tiếp theo ?
Đại loạn.
Chưa nói về việc nàng sẽ khó giải quyết được hắn để thay đổi thời đại.
Mà Yêu Tộc cũng sẽ rơi vào một khối hỗn loạn.
Thống Lĩnh Vạn Yêu, là Vương, là Đế, là kẻ đứng đầu Yêu Tộc.
Đây chính là... Phản Tộc.
Tội ác lớn nhất của một Yêu Tộc.
Yêu Tộc vừa mất đi một trụ cột, vừa ăn mừng.
Những kẻ nghĩ trở thành Ma Thần thì họ vẫn là con người cũ, đều là thiển cận.
Nếu như vậy, Hắc Y Thiên Ma đã không tự ép tu vi của mình, không ngăn Tâm Ma của mình phát triển.
Kẻ vừa bảo về việc trở thành Ma Thần trong đám đông, là người của Bạch Thú.
Chúng chính là muốn ngay trước mặt ta, xem ta không làm gì được.
Xem ta giải nan đề này của Bạch Thú như thế nào.
Chỉ cần Hắc Y Thiên Ma can thiệp trước toàn thể Yêu Tộc như thế này.
Danh tiếng của Hắc Y Hội trước Yêu Tộc tuyệt đối vụn vỡ.
Giết Nhai Phụ ? Giết Thống Lĩnh Vạn Yêu ?
Hay g·iết Cô Hoạch Điểu ? Giết hi vọng phồn vinh của Yêu Tộc ?
Đường nào cũng chỉ dẫn đến hủy diệt.
Hắn biết nàng sẽ không tự mình hấp thụ đống ma khí đó.
Không, nếu nàng dám làm vậy.
Hắn còn mời ! Còn ăn mừng !
Ma khí kia là do Bạch Thú đặc biệt chuẩn bị.
Hấp thụ chúng là tấm vé một chiều dẫn đến Tâm Ma Đại Thành.
Hấp thụ chúng, chính nàng cũng không đảm bảo mình không trở thành Ma Thần.
Ha...!
Con chó khốn kiếp !
Ngươi thật sự dám tính kế với ta !?
Không có một giải pháp nào triệt để ! Dù có làm thế nào, Hắc Y Thiên Ma cũng sẽ phải chịu thua thiệt !
Hắc Y Thiên Ma nhìn Nhai Phụ.
Hắn mang một vẻ mặt nghiêm trọng mà nhìn đám người Yêu Tộc.
"Các ngươi...!"
Tên nịnh thần kia quỳ xuống.
Dẫn theo đó là đám nịnh thần đằng sau.
"Xin Thống Lĩnh suy nghĩ lại !"
"Xin Thống Lĩnh suy nghĩ lại !"
"Cầu xin Thống Lĩnh...! Suy nghĩ lại !"
Không nắm chắc, nhưng trong lòng nàng cũng đang có suy nghĩ rồi.
Là người của Bạch Thú.
Chúng trà trộn vào cả Yêu Tộc.
Chỉ chờ lúc này.
Làm một vở kịch nịnh thần bức vua.
"Thống Lĩnh Vạn Yêu là người đứng đầu Yêu Tộc...! Là người anh minh nhất Yêu Tộc ! Quyết định tồn vong, quyết định vinh hoa phú quý hay đại nạn triền miên sẽ đến với Yêu Tộc..!"
"Chỉ mong ngài sáng suốt ! Đưa ra quyết định đúng đắn...! Để cho muôn dân thoát khỏi khổ cực...! Cuộc sống càng thêm ấm no...!"
"Mong ngài niệm tình Cô Hoạch Điểu có công với Yêu Tộc...! Mong ngài suy nghĩ cho tương lai Yêu Tộc...! Thần tin Cô Hoạch Điểu vì Yêu Tộc, dù có thống khổ, cũng yên lòng !"
"Dù gì ngài ấy cũng từng là nhũ mẫu của ngài ! Ngài thật sự nỡ xuống tay sao !!!?"
Quả thật là bức ép tới tận cùng.
Thật muốn g·iết tên nịnh thần dẫn đầu kia.
Nhưng giờ như có gông xích vô hình trói tay trói chân Hắc Y Thiên Ma.
Có sức mạnh, nhưng một h·ành v·i s·ai lầm sẽ để lại hậu họa cho cả trăm, cả ngàn năm sau này.
Khó mà hàn gắn lại với Yêu Tộc.
Nàng thật sự không nên hành động lỗ mãng lúc này.
Không phải uy quyền lúc nào cũng là sức mạnh tuyệt đối.
Đã có người nằm vùng, chắc hẳn Bạch Thú cũng biết.
Nhai Phụ sẽ lắng nghe ý kiến người dân của mình.
Cũng bởi vì thế, nên mới có thể mạnh mồm.
Gặp một tên hôn quân, giờ này cả lũ đã bị đem chém vì nói trái ý rồi.
Nhai Phụ im lặng.
Cuối cùng nhắm mắt lại, thở một hơi. Lấy lại bình tĩnh.
Nếu tâm trí không vững, thực sự hắn cũng sẽ bị lung lay.
Diệc Nhật bảo hắn đừng g·iết.
Yêu Tộc bảo hắn đừng g·iết.
Hắc Y Thiên Ma... Cũng bảo hắn đừng g·iết.
Thế nhưng...
Tại sao lại như vậy ?
Diệc Nhật và Hắc Y Thiên Ma đứng ở hai chiến tuyến.
Nhưng họ lại đồng tình muốn cùng một thứ ?
Thế nhưng Hắc Y Thiên Ma lại vừa trực tiếp g·iết c·hết hắn.
Tuyệt đối...! Có ẩn tình.
Và kẻ vừa hô hào về chuyện Ma Thần kia, cũng hoàn toàn biến mất khỏi Tổ Yêu Tháp.
Hắn cảm nhận được, từ đầu tới cuối, mọi chuyện.
Có kẻ đứng sau đang giật dây.
Rốt cuộc... Tên đấy đang muốn hắn làm điều gì ?
Nhai Phụ rất giỏi giữ cho tâm tĩnh lặng.
Dù Diệc Nhật bị g·iết trước mặt hắn, khiến cơn tức giận tức thời kích phát.
Nhưng giờ đây, hắn đã bình tĩnh được.
Hắc Y Thiên Ma cũng nhận ra được điều đó.
Nàng cố tình nói chung một điều với Diệc Nhật.
Để gieo cho Nhai Phụ suy nghĩ.
Là Thống Lĩnh Vạn Yêu, lại là người của Long Tộc.
Nàng không tin hắn là thứ ngu đần không biết suy nghĩ.
"Thật đáng tiếc. Ý của ta lại khác các ngươi."
"Cô Hoạch Điểu có công với Yêu Tộc, ta càng phải cho bà ấy một c·ái c·hết thỏa đáng."
"Ngươi nói đúng. Ta là Thống Lĩnh Vạn Yêu, không dám nhận là người anh minh nhất Yêu Tộc."
"Yêu Tộc ta có vô số kỳ tài, ngọa long."
"Nhưng đúng, ta, nhất định phải sáng suốt."
"Và bởi như vậy. Ta càng không thể để Cô Hoạch Điểu sống."
"Thống Lĩnh...!" Đám người lại càng xôn xao.
Hoàn toàn có thể hiểu được.
"Thống Lĩnh...! Quyết định này của ngài tuyệt đối có thể gây ra đại họa !"
"Giặc trong, giặc ngoài ! Đều sẽ đến !"
"Ma Tộc sẽ lại càng áp bức chúng ta !"
"Yêu Tộc thực sự có thể sẽ tuyệt diệt !!!"
"Mong ngài nghĩ lại !"
"Mong ngài nghĩ lại !"
"Mong ngài nghĩ lại !"
Giặc trong.
Hay lắm.
Nói rất khéo.
Nhai Phụ xiết chặt tay.
Giặc ngoài là Ma Tộc.
Giặc trong... chính là Yêu Tộc không đồng tình với quyết định ngày hôm nay của hắn.
Nói rất khéo cho việc chính bọn chúng sẽ là những người đầu tiên soán ngôi Nhai Phụ.
Hay. Thật hay.
Dù kẻ nào đứng sau tất cả điều này, hẳn đều đã tính hắn nhiều rồi.
Sức ép.
Sức ép như một vị vua bị cả triều đối nghịch với mình.
Chỉ cần không vững, chính là sẽ chịu không nổi.
Hắn thở dài.
Đám này... Hẳn là cũng bị kẻ đứng đằng sau điều khiển rồi.
"Ngươi nói, Ma Tộc sẽ lại càng thêm áp bức chúng ta ?"
Đám nịnh thần lập tức cúi đầu chắp tay.
"Vâng...! Yêu Tộc nhất định sẽ bị-"
"Bị bắt về làm chó lâu ngày, ngươi quên mất đi việc ngươi sinh ra không phải là làm chó cho người ta ?"
Nhai Phụ chen vào giữa lời nói của hắn.
Tên nịnh thần im lặng.
Đám đông Yêu Tộc cũng im lặng.
"Ta hỏi lại."
"Các ngươi quên mất đi việc mình sinh ra không phải là chó cho Ma Tộc rồi à ?"
"Sợ bị chủ đánh, nên càng phải nịnh chủ ?"
"Phồn vinh mà các ngươi nói, chính là được chủ nhân thưởng cho một khúc xương ?"
"Rồi ngày hôm sau trái gió trở trời, lại lấy roi ra dạy cho một trận ?"