Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 439: Mượn Tay Giết Người




Chương 439: Mượn Tay Giết Người

"Á á !!! Cứu ta !!!" Nhiều Yêu Tộc trong đoàn diễu hành hốt hoảng.

"Đừng bát nháo ! Các ngươi sẽ không sao ! Cứ bình tĩnh mà ở yên một chỗ !!!"

Trông họ như lúc đang chìm trong nước.

Lơ lửng.

Không có một chỗ nào để đứng.

Không trọng lực.

"Cảm giác này, như lúc ở ngoài không gian vậy." Diệc Nhật cảm khán.

Cảm giác như lúc hắn ở tàu vũ trụ đến hành tinh khác.

Trôi.

Trôi đến thiên hà xa xăm.

Cảnh vật có thể nói là đẹp tuyệt, hư ảo.

Vạn vật tĩnh.

Có bóng người.

Bước bộ giữa thiên hà xa xăm.

Nhai Phụ im lặng mà tiến đến Cô Hoạch Điểu.

Không ai nhìn thấy được cảnh tượng này ngoài đám người Hắc Y Thiên Ma.

"Vậy là hai người không hành động, là do biết Nhai Phú sẽ xuất hiện."

Như Nguyệt gật đầu.

"Đây là Lễ Hội Yêu Ma, chẳng lẽ Thống Lĩnh Vạn Yêu lại không xuất hiện ?"

"Vốn dĩ tôi còn không xuất hiện tại đây. Sự việc xảy ra ở đây còn chưa phải đại cục."

Ánh mắt Như Nguyệt đang phát sáng.

Có thể hiểu rõ rằng nàng ta đang sử dụng năng lực của mình.

"Đôi mắt đó dẫu thần thông... Cũng có nhiều hạn chế nhỉ."

Hắn có biết về đôi mắt đó.

Ờ thì... Từng đụng độ một người trước kia có đôi mắt này.

Có thể nhìn thấu quá khứ, tương lai.

Nhưng không nhìn được của hắn.

Cũng không nhìn được người ở một số nơi nhất định.

Ví như Tổ Yêu Tháp này, khả năng cao là không nhìn được những gì diễn ra tại đây.

Chỉ nhìn được khoản thời gian trước khi họ vào và sau khi họ đã đi ra.

Và không nhìn được những người có tương lai bất phàm.

Như thần linh chẳng hạn.

"Đối với đa số người của Nhất Thế. Đôi mắt này là quá đủ."



"Nó chỉ khó khăn khi gặp những người như cậu thôi."

"Thông thường ở mức độ thần linh... Không phải việc của tôi. Của tỷ tỷ cơ."

Diệc Nhật nhìn qua Hắc Y Thiên Ma.

Ờ... cũng phải.

Mụ ta đánh nhau với thần của thế giới này như cơm bữa...

"Nó vẫn có rất nhiều bất cập. Tôi chưa dùng hết được khả năng của đôi mắt này."

"...Vẫn còn một chặng đường dài để tôi hoàn toàn điều khiển được nó."

Diệc Nhật gật gù.

"Trước đây có một kẻ tôi từng đối đầu, vào thời khắc cuối cùng thì hắn vẫn có thể chống cự bằng cách nhìn thấu tương lai tôi."

"Mém nữa tôi c·hết lúc đó rồi."

"Hẳn là có cách nào đố để nhìn được tương lai của tôi chứ ?"

Như Nguyệt nhìn hắn.

"...Cậu đang muốn biết mình nên làm gì phải không ?"

"Ờ... Phải." Diệc Nhật không chối.

Hắn đang thật sư muốn "bà bói" bên cạnh mình cho hắn biết tương lai của mình sẽ ra sao.

Hắn nên làm gì.

Bị Bạch Thú điều khiển... Không biết nên quay về hay làm gì.

Cuộc đời hắn lúc này thật sự... Vô cùng vô định.

"...Có thể."

"Nhưng nói thật, cái giá quá đắt."

"Tôi sẽ không vì cậu mà làm vậy đâu."

"Đắt cỡ nào ?" Diệc Nhật cau mày.

"...Có lý do mà người có đôi mắt này trước kia đối đầu với cậu chỉ dùng nó vào thời khắc cuối cùng."

"Cái giá phải trả cho việc nhìn thấu tương lai của một người nằm ngoài Nhất Thế như cậu, gần như chỉ có c·ái c·hết."

"Cậu trả nổi không ?"

Diệc Nhật nhướn mày.

"...Nếu tôi nói nổi thì sao ?"

Như Nguyệt nhìn hắn, như nhìn một kẻ điên.

"Ngươi đang nghĩ cái quỷ gì đấy ?"

Diệc Nhật bật cười.

"Tôi nghĩ về việc đem cả gia tài của mình đổi lấy mạng của cô, được không ?"

.



.

.

Thời gian của Tổ Yêu Tháp lúc này, trôi theo một cách không thể hiểu được.

Cuộc nói chuyện dài của đám người Hắc Y Thiên Ma, chỉ như một cái chớp mắt.

Với họ, Nhai Phụ chỉ đơn giản là bước đi chậm chạp đến Cô Hoạch Điểu.

Với đoàn người diễu hành, một tích tắc còn chưa trôi qua. Họ đang bị đóng băng trong thời gian vô định.

Và với Nhai Phụ.

Hắn có tất cả thời gian trên thế giới này để làm gì hắn muốn.

"..."

Nhai Phụ đứng trước Cô Hoạch Điểu đang đứng yên như tượng.

Ma Tộc dù thống trị Yêu Tộc như vậy, nhưng lại rất hạn chế đến Tổ Yêu Tháp.

Đặc biệt là những nhân vật quan trọng bậc nhất của Yêu Tộc.

Bởi vì sức mạnh của Nhai Phụ trong Tổ Yêu Tháp, gần như là tuyệt đối.

Hắn có sức mạnh điều khiển Tổ Yêu Tháp theo ý mình.

Thời gian, không gian, mọi thứ tồn tại trong Tổ Yêu Tháp.

Hắn cũng nhận ra được nhóm người Hắc Y Thiên Ma đang ẩn thân.

Đều là những người thú vị.

Nhưng họ không phải kẻ thù.

Nhai Phụ chạm nhẹ tay lên phần thân của Cô Hoạch Điểu.

Cảm nhận ma khí trong cơ thể bà ta.

"...Quá nhiều."

"Cô Hoạch Điểu... Tại sao lại ra nông nỗi này."

Trước khi Cô Hoạch Điểu dưới trướng Dạ Hoàng, bà ta là nhũ mẫu của Nhai Phụ.

Có thể nói mối quan hệ của họ vô cùng tốt.

Nhưng nhiều năm trước, Cô Hoạch Điểu rời khỏi Nhai Phụ Thành để đi tìm con của bà ta.

Chu du khắp đại lục.

Kể từ đó, họ cũng ít liên lạc hơn.

Giờ đây trước mặt hắn, Cô Hoạch Điểu đã trút bỏ đi hình hài trước đây của mình, để hóa thành hình dạng kinh khủng như thế này.

Nhai Phụ thực sự đang phân vân.

Giết bà ta ?

Vào thời điểm này, việc đó vô cùng đơn giản.

Ở trong Tổ Yêu Tháp, quyền lực của Nhai Phụ chỉ có thể gọi là phi thường.

Thế nhưng.

Chỉ có vậy thôi sao ?



Cô Hoạch Điểu xuất hiện tại Tổ Yêu Tháp.

Gây chuyện.

Lộ rõ ma khí. Sắp nhập ma.

Trùng hợp quá nhỉ ?

Tại sao.

Đây là câu hỏi mà Nhai Phụ đang suy nghĩ.

"...Có kẻ đứng sau."

Nhai Phụ nhìn quanh.

Thấy được cái "xác" với gia huy trên quần áo.

Và cái đầu chó lơ lửng giữa không trung.

"...Tộc Khuyển Thần."

Hắn có biết đến tộc này.

Không, hắn biết toàn bộ Đại Danh Yêu Tộc dại Dạ Hoàng

Với vai trò Thống Lĩnh Vạn Yêu, hắn cần phải nắm rõ người dân của mình.

Thế nên hắn cũng biết, Tộc Khuyển Thần mong muốn tranh giành quyền lực với Tộc chim Diệc.

Nhìn hiện trường, hắn có thể hiểu rõ được.

Có kẻ đứng sau, muốn dụ Cô Hoạch Điểu đến đây.

Để sử dụng hắn g·iết c·hết bà ta.

"...Dù kẻ đó là ai, hắn thật sự coi thường ta rồi."

Nhai Phụ giơ tay ra, chạm vào Cô Hoạch Điểu.

"Mượn tay ta g·iết người ? Hèn hạ."

"Yêu Tộc không cần một kẻ chỉ biết g·iết hại đồng tộc làm thủ lĩnh."

Ánh sáng tỏa ra từ phần thân của Cô Hoạch Điểu.

"...Nó cần một bậc minh quân hiểu được gìn giữ sinh mệnh, mới là thiên đạo."

Phừng.

Một ngọn lửa trắng bao trùm Cô Hoạch Điểu.

Phừng phừng.

Ma khí lúc này như dầu, như gỗ.

Làm nguyên liệu cho ngọn lửa kia liên tục cháy lên.

"Thổ Sinh Kim."

Xoẹt xoẹt xoẹt.

Từ hư không, vô số mũi kim nhọn hoắc, dài như những mũi thương được đúc kết bằng ánh sáng được tạo nên.

"Cô Hoạch Điểu."

"Để ta đem bà trở về."