Chương 438: Người Bất Tử Gửi Đến Người Bất Tử
Hắc Y Thiên Ma vung áo choàng, khiến nó hóa to ra mà bao bọc toàn bộ bọn họ.
Sau đó tấm áo choàng trở nên trong suốt, để họ thấy được những gì xung quanh.
Chuyện gì thế này... !?
Tất cả mọi người ở đây đang ngừng lại.
Như thể tất cả đều chịu phép định thân.
Chỉ có duy nhất một người còn chuyển động.
Đến cả những hạt bụi, lông vũ, hoa giấy bay xung quanh cũng đứng yên tại chỗ.
Đó là Nhai Phụ.
"Thống Lĩnh Vạn Yêu, quả thật cũng có chút tài cán."
Diệc Nhật phải mất một nút mới nhận diện được.
"Đây là... Pháp tắc !?"
Diệc Nhật đánh nhau đủ lâu với mấy thứ này để hiểu rõ.
Hắc Y Thiên Ma gật đầu.
"Phải."
"Thậm chí nó còn không phải là một loại pháp tắc bình thường."
Hắc Y Thiên Ma nhìn quanh.
"Minh Tưởng là nội, Pháp Tắc là ngoại."
"Minh Tưởng tác động tới chính ngươi, Pháp Tắc tác động tới thế giới xung quanh."
"Về mặt lý thuyết, pháp tắc của Nhất Thế chỉ có tác động tới Nhất Thế."
"Nhưng Minh Tưởng thì có thể tác động tới bất kỳ đâu, bởi vì Minh Tưởng là tsc động lên tới chính con người ngươi."
"Tổ Yêu Tháp, không được nhận định là một phần của Nhất Thế."
"Thế nên đây là loại Pháp Tắc của Tổ Yêu Tháp."
"Chắc ngươi cũng nhận ra đây là pháp tắc gì rồi nhỉ ?"
Diệc Nhật gật đầu.
"Thời về với Đạo."
"Đây là pháp tắc Thời Gian."
Không phải là siêu tốc độ.
Nhai Phụ thật sự chỉ đơn giản là bước bộ giữa hư vô của nơi từng là Tổ Yêu Tháp.
Chầm chậm mà tiến đến Cô Hoạch Điểu.
Hắn có toàn bộ thời gian trên thế giới này.
.
.
.
Ting.
Diệc Nhật giật mình.
Âm thanh này.
【Hệ thống đang kết nối lại...】
Cái...!?
Là do Tổ Yêu Tháp bị tên Nhai Phụ kia đánh hủy sao !?
"...Hắc Y Thiên Ma, bà biết chuyện gì khiến tôi thoát khỏi Bạch Thú nhỉ ?" Diệc Nhật hỏi.
"Một chút ? Lúc ngươi huyên thuyên về cuộc đời mình có nói. Hệ thống của ngươi ngừng hoạt động." Hắc Y Thiên Ma nhanh chóng đáp.
"...Thế giờ có khả năng nó sắp quay lại thì sao ?" Hắn hoảng.
"Thì rất vui được nói chuyện với ngươi."
"Nghe như tôi sắp c·hết vậy !!!?"
"Ngươi không bị Bạch Thú cho tự bạo, cũng bị ta g·iết mà thôi."
Bỏ mẹ bỏ mẹ.
Hắn chưa chuẩn bị cho việc này.
"Có cách nào ngăn cái hệ thống này gắn kết lại với tôi không !!!?" Diệc Nhật hoảng rồi.
Hắc Y Thiên Ma dò xét hắn.
"...Hệ thống của ngươi, nói thật... Là một thứ gì đó vượt ngoài tầm hiểu biết của thế giới này."
"Nhưng ta có thể chắc chắn, nó liên kết với hồn phách ngươi."
"Ngươi có c·hết cả trăm vạn lần, nó cũng theo ngươi."
"Nhưng...Nếu ngươi muốn tách rời khỏi nó. Không thể bảo rằng không có cách."
Mắt Diệc Nhật sáng lên.
"Phải làm sao ?"
Hắc Y Thiên Ma bật cười.
"Ngươi không sợ sao ?"
"Sợ ? Sợ gì cơ ?" Hắn cảm thấy khó hiểu.
"Ngươi đến từ một thế giới khác, bởi hệ thống."
"Không có hệ thống, ngươi có chắc sẽ tìm đường được về."
Diệc Nhật ngớ người.
Ừ nhỉ...
Nếu hắn gỡ hệ thống ra, không có gì chắc chắn việc hắn còn có thể về nhà.
Mà khoan...
Tại sao hắn lại muốn về nhà...
Diệc Nhật cố gắng suy nghĩ.
C·hết tiệt.
Đầu óc của hắn... thật sự đã bị tên Bạch Thú gì đó hủy hoại rồi sao ?
"Ưm...." Diệc Nhật vò đầu suy nghĩ.
"Ha...Đắn đo sao ?" Hắc Y Thiên Ma bật cười.
Hắn thở dài.
"Nếu là bà thì bà sẽ làm gì hả Hắc Y Thiên Ma ?"
"Bớt gọi ta bằng bà, thì ta sẽ trả lời."
"Được...Chị Hắc Y Thiên Ma xinh đẹp ngời ngời ! Tỷ tỷ đây sẽ làm gì hả ?"
Ít ra khen nàng ta không cần phải ngượng.
Hắc Y Thiên Ma không biết bao nhiêu tuổi, nhưng dung nhân quả thật đẹp như một thiếu nữ đôi mươi.
"Được rồi."
"Nếu là ta, ta sẽ trở về."
"Tại sao?" Diệc Nhật hỏi.
"Ngươi nghĩ tại sao ngươi lại không thể nhớ rõ về quá khứ ?"
"Nếu quá khứ của ngươi chả có gì để níu kéo, việc gì con chó ấy phải che giấu ?"
"Theo ta thấy, nó ở mức độ mà Bạch Thú biết rõ nếu ngươi nhớ rõ, bằng mọi giá ngươi sẽ trở về càng sớm càng tốt."
Diệc Nhật gật gù.
Hắc Y Thiên Ma nhìn nhận không sai.
Nhưng hiện tại, ký ức của hắn bị tác động lên khá nhiều, không thể rõ ràng được chân tướng...
Hầy...
"Còn cô, Như Nguyệt ?"
"Ngươi hỏi ta ? Tại sao ngươi nghĩ ta lại có câu trả lời ?" Như Nguyệt nghiêng đầu khó hiểu.
"...Coi như là bản năng đi."
Hắn cũng muốn biết Như Nguyệt nghĩ gì.
Như Nguyệt ngẫm nghĩ một chút.
"...Ngươi còn người thân chứ ?"
"...Không biết ?" Diệc Nhật thở dài.
"Khả năng cao là có đi."
Hắn rất muốn biết.
"...Vậy thì tốt nhất vẫn nên về."
"Nếu có người chờ ngươi trở về, ngươi nên trở về."
Diệc Nhật khoanh tay.
"Nếu không có thì sao?"
"...Vẫn nên trở về." Như Nguyệt đáp.
"Tại sao ?"
Ánh mắt nàng ta có chút u buồn.
"Ngươi có thể đi bất cứ đâu."
"Đến bất cứ phương trời nào."
"Thử toàn bộ cao lương mỹ vị trên thế gian."
"Nhưng ngươi vẫn chỉ có một quê hương mà thôi."
Hắc Y Thiên Ma nhìn nàng ta.
Sau đó đặt tay lên xoa đầu.
"Con bé này, lại nghĩ linh tinh rồi phải không."
"Ha ha... Để tỷ tỷ chê cười rồi." Như Nguyệt nhẹ mỉm cười.
"Có gì đâu chứ."
"Không phải tự nhiên đến tận bây giờ ta vẫn ở mỗi một nơi."
Diệc Nhật nhìn sang chỗ của đám người diễu hành và Cô Hoạch Điểu.
"À mà..."
"Điều bà- ....chị Hắc Y Thiên Ma muốn chỉ tôi là gì đây ?"
Hắc Y Thiên Ma mỉm cười.
"Cách để dù ngươi có bị Bạch Thú làm mất ký ức, vẫn sẽ có lúc ngươi có thể tìm lại chính mình."
Hắc Y Thiên Ma bắt đầu diễn giải.
.
.
.
Diệc Nhật im lặng một chút.
"Hắc Y Thiên Ma."
"Xin lỗi."
Nàng ta giương mày.
"Gì đây ?"
Diệc Nhật đang cảm thấy vô cùng... Tội lỗi.
"...Dù nói thế nào, tay tôi cũng đã nhuốm máu không ít người của cô."
Hành trình của hắn tại thế giới này, đã là rất lâu.
Sinh mạng tại thế gian này bị hắn g·iết c·hết, đã rất nhiều.
Không ít người là của Hắc Y Hội.
Không ít người... Hắn từng chả coi ra gì.
Nếu hắn kiếp trước, liệu hắn có... Giết người dễ dàng như thế này không ?
Dù không có mấy ký ức, hắn cũng không nghĩ mình có khả năng xuống tay mà không suy nghĩ như vậy.
Hắn có thể đổ lỗi. Bảo rằng có thể do Bạch Thú ảnh hưởng tới hắn.
Nhưng sự thật rằng hắn đã g·iết bao nhiêu người, vẫn không thay đổi.
Một khi trở lại làm con rối của hắn...
Hắn sẽ lại một lần nữa...
Hắc Y Thiên Ma trầm xuống một chút.
"Diệc Nhật."
"Vạn vật trên thế gian này đều có luân hồi."
"Chỉ cần có luân hồi, kiếp này họ đã vì ta xông pha, kiếp sau ta sẽ tìm lại họ mà đền đáp ân tình đó."
"Không có một thành viên Hắc Y Hội nào phải chịu khó khăn, khổ cực ở kiếp sau."
"Một đời phục vụ cho Hắc Y Hội, ta sẽ trả ơn bằng muôn đời ấm no."
"Hận thù vì ngươi g·iết người của ta, tất nhiên là có."
"Dù ta có nghĩ về luân hồi, nếu ngươi cố gắng g·iết người của ta, ta cũng sẽ làm bằng mọi giá mà ngăn lại."
"Nhưng nếu Bạch Thú nuốt chửng thế gian này, sẽ không có một kiếp người nào sau đó để ta đền đáp họ cả."
Hắc Y Thiên Ma mỉm cười.
Đấm nhẹ lên vai hắn.
"Và ta tất nhiên sẽ bắt ngươi trả đủ."
"Nếu có ngày ta không còn tồn tại, mà ngươi vẫn còn tiếp tục sống."
"Ngươi phải thay ta ngăn chặn Bạch Thú."
"Cho tới khi ngươi trở về."
"Ngươi phải thay ta chăm sóc cho họ."
"Như vậy, coi như ngươi đã đền tội."
"Từ một người bất tử, gửi gắm đến một người bất tử."
Mắt Diệc Nhật.
Như ánh lên linh hồn.
Đôi mắt cảm giác vô hồn như một n·gười c·hết lúc này.
Nhẹ mà ánh lên một cảm xúc kỳ bí.
Đã lãng quên từ rất lâu của hắn.
"...Được."
"Chỉ cần ta còn bước trên thế gian này, ta sẽ đền đáp họ."
"Ta, Minh Nhật. Xin hứa điều này !"
Hắc Y Thiên Ma gật đầu.
"Tốt. Ta tin ngươi."