Chương 437: Vũ Trụ Bên Ngoài Tòa Yêu Tháp
"Con mẹ nó... Oan gia ngõ hẹp." Diệc Nhật nheo mắt nhìn.
Hắc Y Thiên Ma có vẻ như cũng nhận biết người này, nhưng cũng không để tâm mấy.
"Ngươi biết Nhai Phụ ?" Như Nguyệt nhìn Diệc Nhật.
Nàng không thể nhìn được rõ ràng những thứ liên quan đến Diệc Nhật.
"...Có gặp qua."
"Mém chút nữa là hắn trở thành cô dâu của Nhai Phụ." Hắc Y Thiên Ma bụm miệng cười.
"Bà im coi !" Diệc Nhật khó chịu.
Con mẹ nó.
Một phần quá khứ hắn không muốn nhớ lại chút nào.
"... Vô tình bị hắn làm tưởng là cô dâu, vậy đi."
Nghĩ tới mà nổi da gà.
"..." Như Nguyệt trầm mặc.
"...Tôi có thấy một cảnh tượng Nhai Phụ làm đám cưới với một người nữ..."
"...Diệc Nhật, là ngươi sao ?"
"..." Diệc Nhật im lặng.
Con mẹ nó.
'...Ta thề ta thẳng."
"Thẳng là cái gì cơ ?" Như Nguyệt lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
"...Ta thích phụ nữ ! Được chứ ?"
"...Nghe ngươi như một tên sở khanh ấy." Như Nguyệt nói thêm vào.
"...Hai người quả thật là chị em đấy."
Đều rất thích chọc tức hắn.
.
.
.
Trong làn khói tỏa ra, lúc này mọi người mới bắt đầu nhìn ra.
Nơi vốn dĩ là mặt đất, giờ đây đã trở thành một con đường dài với đoàn người diễu hành kia đi qua, bao phủ bởi làn khói.
Một cảnh tượng... Kì lạ.
Nơi vốn dĩ là mặt đất giờ đây đã biến mất.
Trọng lực như biến đổi.
Mọi người như bị hất ngã.
Nơi vốn dĩ là tường tháp lúc này lại trở thành chỗ đứng, là mặt đất của mọi người.
Tòa tháp cao chọc trời, bây giờ trông như một con đường dài mênh mang.
Tổ Yêu Tháp, lúc nào cũng chứa đầy điều kì bí.
Nhai Phụ mặc trên người một bộ trang phục lộng lẫy.
Vô vàng trang sức, châu báu trên người.
Thậm chí bộ áo của hắn cũng đính đá quý, thêu chỉ vàng.
Quả thực là một trang phục của bậc Đế Vương.
Toát lên thần thái của một vị quân vương.
Không...
Có phần còn thoát tục.
Như một vị thần linh đứng giữa phàm nhân.
Nếu nói trong toàn bộ người ở đây, ai là kẻ đứng đầu.
Chắc chắn ngươi phải nghĩ đến hắn.
Vẻ đẹp tuyệt mỹ, mặc bộ trang phục được chuẩn bị kỹ lưỡng cho lễ hội này.
Đây chính là Nhai Phụ, người đứng đầu, Thống Lĩnh Vạn Yêu của Yêu Tộc.
Tên chuột dẫn đầu kia nhìn chằm chằm vào Cô Hoạch Điểu.
Sau đó nhảy đến bên cạnh Nhai Phụ mà tâu.
"Thưa Thống Lĩnh... Trên người bà ta tích trữ rất nhiều ma khí."
"Nếu g·iết c·hết bà ta ở đây, rất có thể sẽ l·ây n·hiễm cho Tổ Yêu Tháp."
Yêu Tộc là một giống loài kì lạ. Đặc tính của Yêu Tộc cũng có điểm đặc biệt so với Nhân Tộc và Ma Tộc.
Nhiều người bảo, loài người được Thiên Đạo ưu ái.
Bởi vì lẽ đó, Yêu Tộc muốn đạt được những cảnh giới cao nhất, phải mang được hình người.
Có thể còn những đặc trưng của Yêu Tộc, nhưng hình dáng chung quy vẫn ra dáng vóc loài người. Càng mạnh mẽ, càng đắc đạo, càng khó nhìn ra.
Nhai Phụ không nói gì.
Nhìn qua cũng thấy. chỉ là chuột tinh dẫn đầu có khả năng cảm nhận được ma khí tốt hơn nhiều so với Yêu Tộc khác.
Thông thường, Yêu Tộc có thể tồn tại lâu dài dưới 2 hình dạng.
Hình thú, còn gọi là Nguyên Hình. Hình dáng nguyên sơ của Yêu Tộc trước khi luyện thành thân xác loài người của bản thân. Yêu Tộc càng mạnh thì hình dáng này lại càng có thể biến đổi. To lớn hơn, hung tợn hơn.
Sức chiến đấu của nhiều Yêu Tộc mạnh nhất là ở Nguyên Hình.
Hình người, còn gọi là Tu Hình. Mang vóc dáng cơ bản của loài người, nhưng vẫn giữ một phần đặc điểm của loài thú. Thông thường là tai, sừng, đuôi, vuốt. Nếu là một Yêu Tộc ở đẳng cấp thấp, thì thường sẽ còn lông. Nhưng một số Yêu Tộc dù đã ở cảnh giới cao vẫn quyết định giữ lại bộ lông của mình. Thường thấy nhất ở những loài giống đực.
Khả năng tu luyện, lĩnh ngộ của Yêu Tộc mạnh nhất là ở Tu Hình.
Thế nhưng.
Hình dáng hiện tại của Cô Hoạch Điểu.
Kích cỡ khổng lồ.
Lông đen.
Chiếc cổ dài thòn.
Với gương mặt người biến dị.
Đây không phải là hình dạng tự nhiên của một Yêu Tộc.
Dù ở dạng người, Yêu Tộc cố tình biến đổi một phần thân thể để tăng cường khả năng chiến đấu, cũng sẽ không có vóc dáng này.
...Hình dáng này, gọi là Ma Hình, bước đầu của việc trở thành Ma Yêu.
Nếu nói loài người nhập ma, gọi là Ma Tu.
Ma Tộc bẩm sinh, gọi là Ma Chủng.
Thì Yêu Tộc khi hấp thụ quá nhiều ma khí mà thành, gọi là Ma Yêu.
Hình dạng "thú" của Ma Yêu sẽ nảy sinh biến dị.
Cô Hoạch Điểu không phải là không muốn trở về hình dáng Nguyên Hình.
Mà là hoàn toàn không thể.
Đây chính là Nguyên Hình mới của bà ta.
Đã không còn đường lùi.
Dù có không thành Ma Tộc, cũng sẽ không bao giờ có thể trở về làm Yêu Tộc thuần túy.
Một cái giá quá đắt cho bất kì Yêu Tộc nào.
Cô Hoạch Điểu đứng trước Nhai Phụ, như hai hình ảnh đối lập.
Một bên sang trọng, nề nếp. Là kết tinh của Yêu Tộc thuần chủng nhất.
Một bên rách rưới, hoang dại. Là hình hài chỉ còn nửa bước là nhập Ma Tộc.
"...Cô Hoạch Điểu. Tại sao lại thành ra thế này."
"...Nếu năm đó, bà chấp nhận tiếp tục dưới trướng ta. Mọi thứ đã không như thế này."
Nhai Phụ biết rõ hơn bất kì ai ở đây.
Cô Hoạch Điểu hận Ma Tộc đến thấu xương.
Việc trở thành hình thái này, rõ ràng là bởi những năm qua.
Phải ăn thịt Ma Tộc để sinh tồn tại vùng biển Nhà Táng.
"...Ta tự hỏi..." Cô Hoạch Điểu cất tiếng.
"Thịt con của rồng... Có vị giống thịt rồng không ?"
"Ngươi...!!!" Đám người thuộc đoàn diễu hành của Yêu Tộc tức giận.
Phạm thượng !
Một lời nói hết sức phạm thượng !
Nhai Phụ không lộ ra chút biến đổi gì trên gương mặt.
Thế nhưng vô só Yêu Tộc sau lưng hắn đã sục sôi, sẵn sàng cùng xông đến, hủy diệt kẻ vừa nói ra những lời đó.
Hắn chỉ đưa tay ra mà ngăn họ lại.
Thấy Nhai Phụ như vậy, cũng không kẻ nào dám tiến lên.
"Cô Hoạch Điểu... Ta đã từng bảo bà rồi."
"Việc gì phải bảo vệ Nhân Tộc ?"
"Đến cuối cùng, bị tha hóa bởi máu thịt Ma Tộc."
Khục.
Khục khục.
Tiếng cười ma quái của Cô Hoạch Điểu vang lên.
"Bảo vệ Nhân Tộc ? Ngươi thực sự nghĩ ta quan tâm lũ loài người kia sống c·hết ra sao ư ?"
"Người mà ta quan tâm còn sống trên cõi đời này... Đếm được chỉ bằng một bàn tay."
"Vì nó... Làm trâu làm chó cho nhân loại."
"Ăn thịt lũ Ma Tộc súc sinh."
"Ta đều làm được !!!"
"Ngươi muốn nói gì ? Bảo ta thôi ? Bảo ta bỏ đứa con của chính mình sao !?"
"Muốn ta gọi ngươi là gì đây ? Thống Lĩnh ? Quân vương ? hay là Nhai Nhi !?"
"Lời của ta, cũng vẫn như năm đó mà thôi."
"Hoặc là ngươi g·iết ta ! Hoặc là đừng có ngăn ta !!!!"
"Nếu ngươi không giúp được, thì cũng đừng có ngăn cản ta !!!"
Ánh mắt Cô Hoạch Điểu đầy phẫn nộ.
Cảm xúc lấn át hết tất cả.
Ma khí tuôn trào ra từ cơ thể bà ta.
Cô Hoạch Điểu hoàn toàn không làm chủ được cảm xúc của mình.
Đang trong cơn hỗn loạn.
Tâm Ma đang bắt đầu sục sôi.
Nó sắp đại thành rồi.
Nhai Phụ im lặng.
Sau đó thở dài.
Gương mặt Nhai Phụ không hề có một chút cảm xúc.
"Không ngờ có ngày, ta phải xuống tay với bà."
Mặt lạnh lùng.
Lòng quặn đau.
"Sau bao lâu, bà vẫn còn giữ lòng tin mình có thể gặp lại con bé."
"Ta hiểu nỗi lòng của bà. Nên năm đó ta không ngăn cản bà."
"Nhưng hình hài này... Có vẻ đã quá muộn rồi."
"Mù quáng. Bà đã mù quáng vì chính tình thương rồi."
Nhai Phụ đưa tay ra.
Một luồng gió lạnh thổi khắp đoàn diễu hành.
Trong chốc lát mà lạnh tới thấu xương.
Càng gần Nhai Phụ, lại càng lạnh buốt.
"Nhũ mẫu. Đễ ta tiễn bà đi một đoạn."
Dù không thể g·iết Cô Hoạch Điểu ở đây, nhưng không phải là không có cách nào xử lý.
Đám người diễu hành nổi da gà.
Sợ hãi chen lẫn với phấn khích.
Thống Lĩnh Vạn Yêu sắp phô diễn sức mạnh của mình.
Một sự kiện vô cùng hiếm thấy.
Thế nhưng. Chúng cũng biết nên bảo toàn tính mạng.
"Tất cả các ngươi ! Mau lùi về sau !!!"
Tiếng nói như thỏ thẹ phát ra từ miệng Nhai Phụ.
"Trời lặn."
"Trăng lên."
"Không trở về Hư."
"Thời đến với.."
Luồng khí toát ra từ bàn tay của Nhai Phụ hình thành một khối ngọc tinh khiết.
"Đạo."
ẦM.
ẦM.
ẦM.
ẦM.
Tất cả hoảng hốt.
Nhiều Yêu Tộc che đầu.
Đám người Hắc Y Thiên Ma thì không chuyển động mấy.
Nhưng cảnh tượng xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.
Những t·iếng n·ổ kia, đem các bức tường của Tổ Yêu Tháp cứ thế mà nát vụn.
Như trở thành những hạt cát mịn.
Để lộ cả bầu trời sao đằng sau các bức tường.