Chương 435: Nhai Phụ
"Lãnh Viêm...! Ông chú đó có vợ con á !?" Diệc Nhật bất ngờ.
Hắn từng đụng độ Lãnh Viêm.
Một kiếm tu của Võ Đang.
Ông ta mạnh kinh khủng. Thật sự năm đó làm Diệc Nhật phải bất ngờ.
"Có gì đáng ngạc nhiên sao ? Hắn ta tính ra phong độ hơn ngươi rất nhiều đấy."
Hắc Y Thiên Ma nhìn Diệc Nhật từ trên xuống.
Sau đó lắc đầu.
"Thái độ gì đấy hả !?" Diệc Nhật khó chịu.
Hắn gãi đầu.
"Vậy cuối cùng, hai người có định can thiệp vào không ?"
Nếu theo họ nói, thì Hắc Y Hội đối lập với Bạch Thú.
Chẳng lẽ họ lại không định ngăn chặn điều này ?
"Còn phải xem mọi chuyện diễn biến thế nào." Hắc Y Thiên Ma trả lời.
"Nếu mọi việc chỉ đơn giản là g·iết c·hết Cô Hoạch Điểu, ta có thể tiện tay làm ngay."
"Nhưng bà ta là -phôi- được dùng để tạo nên Ma Thần. Không phải thứ nên tùy tiện g·iết."
"Một cái xác của Ma Tộc nếu không xử lý đúng cách có thể hủy hoại một vùng đất suốt trăm năm không chút cây cỏ tốt tươi."
"Vậy ngươi nghĩ xem nếu ta g·iết một phôi Ma Thần đã ăn không biết bao nhiêu xác Ma Tộc như bà ta thì sẽ thế nào ?"
Nghĩ đến thôi đã rùng mình.
Nhất định là đại họa.
"Mà bà ta cũng chưa hẳn là Nhập Ma."
"Sát lắm rồi... Nhưng chưa."
Diệc Nhật chú ý truy xét Cô Hoạch Điểu.
Quả thật chưa có dấu vết rõ ràng của việc Nhập Ma.
Có dấu hiệu, nhưng chưa thành.
"Hắc Y Thiên Ma thần thông quảng đại, lại không có cách giải quyết à ?"
Phặc.
"Thích xỉa không ?" Lưỡi dao của Hắc Y Thiên Ma kề cổ hắn.
"Hừ ! Ba thật sự cho rằng tôi không có sức đánh với bà à ?" Diệc Nhật đáp trả, giơ móng vuốt sắc nhọn chĩa vào Hắc Y Thiên Ma.
Gì chứ đánh với Hắc Y Thiên Ma, hắn là một trong số ít kẻ có thể mở miệng bảo mình có kinh nghiệm.
"...Hai người thôi đi." Như Nguyệt lắc đầu ngao ngán.
"Rồi rồi." Diệc Nhật rút tay.
"Thế rốt cuộc bà định làm gì ?"
"Không phải ta." Hắc Y Thiên Ma phủi tay.
"Là Như Nguyệt sẽ lo việc ở đây."
Nàng ta cũng tiện mà dò xét Như Nguyệt.
"Ta đến đây chỉ để đảm bảo ngươi không hại nó thôi."
"Tốt thế cơ à ? Vậy quăng cái đầu kia đi giùm tôi cái." Diệc Nhật cằn nhằn.
"Giỏi thì giành lại đi ?" Hắc Y Thiên Ma phì cười.
Như Nguyệt lần đầu tiên thấy có kẻ có thể cự được với tỷ tỷ như vậy, không khỏi bất ngờ.
Họ quả thật dù là địch, cũng biết nhau rất lâu rồi.
"Thế Như Nguyệt, cô định làm gì ?"
"Chưa đến lúc tôi phải động tay." Như Nguyệt trả lời.
Tiếng kèn sô na bỗng vang lên từ chân tháp.
"Nhưng nó cũng đến rồi."
.
.
.
ẦM ẦM ẦM.
"Con chó ngu ngốc... Ta đã bảo ngươi rồi !"
Một mảng thịt to đang cầm trên tay Cô Hoạch Điểu.
Phập.
Chỉ trong chốc lát, nó đã nát tươm.
"Chỉ thế này, lại đòi chiến đấu với ta ?"
Cô Hoạch Điểu nhìn xuống cái đầu đã nát tươm của Kim Khuyển. Dị dạng đến mức không còn có thể nhìn ra nữa.
Khục.
Khục Khục Khục.
Tiếng cười vang lên.
Không phải của Cô Hoạch Điểu.
Càng không phải của những Yêu Tộc chưa rời khỏi được Tổ Yêu Tháp.
Tiếng cười ma quái đó liên tục vang vọng khắp Tổ Yêu Tháp.
Cô Hoạch Điểu dễ dàng nhận ra tiếng cười đó là của ai.
"Bà nghĩ là ta c·hết dễ dàng vậy sao ?"
Âm thanh kia lộ ra vẻ giễu cợt.
Cô Hoạch Điểu...
Mỉm cười.
Một nụ cười biến dị.
Miệng mở rộng đến mang tai.
Hai mắt trắng dã.
"Không. Không hề."
"Lũ chó nhà Khuyển Thần các ngươi, xưa nay làm gì có ai dễ c·hết."
"Ta sẽ ăn sạch rồi chôn xương từng con chó nhà các ngươi xuống giữa đường đất thành phố của Dạ Hoàng."
"Để chúng sinh chà đạp."
Tiếng giễu cợt vẫn tiếp tục vang lên.
"Ham ăn. Tục uống."
"Được !!!"
Một luồng gió vàng tụ tập lại giữa không trung.
Trong chốc lát mà tạo thành một cái đầu chó.
"Ta muốn thử sẽ bà còn sống để làm việc đó không !!!"
Trông Kim Khuyển dường như không có một chút sợ hãi.
"Tới đi !!! Mụ già rác rưởi !!!"
ẦM ẦM.
Cô Hoạch Điểu cứ vậy nắm lấy cái đầu chó của Kim Khuyển mà cà xuống mặt đất.
Đến lúc nó bấy nhầy thì quẳng mạnh vào tường tháp, phá tung vô số cửa sổ.
"Con chó già !"
"Ta biết ngươi đang xem !"
"Muốn đánh thì ra đây mà đánh với ta !!!"
"Để lũ cắc ké này làm trò tiêu khiển cho ta sao ? Nực cười !!!"
.
.
.
"Hô hô hô...!"
Tiếng cười vang trong nhà chính của tộc Khuyển Thần.
Rất nhiều yêu tộc với hình người đầu chó đang quỳ trước một lão già với cái đầu chó già nua nhăn nheo, lông tóc đã bạc phơ.
Đại Danh của nhà Khuyển Thần.
Lão ta đang ngồi thiền định giữa nhà chính.
"Sau bao lâu, bà vẫn chả thay đổi gì cả. Cô Hoạch Điểu."
Lão ta bật cười mà cầm lấy ấm trà, uống một ngụm.
Đại Danh Khuyển Thần.
Người được Dạ Hoàng trọng dụng nhất.
Cũng là kẻ có tuổi nhất trong số các Đại Danh.
Các gia tộc đều truyền tai nhau về những lời đồn đại của Khuyển Thần.
Có một câu thành ngữ tại vùng đất Dạ Hoàng.
Nói nhớ che mồm
Nhìn nhớ che mắt.
Cánh chim dày che kẻ nằm ngủ.
Tiếng chó vang gọi kẻ trong nhà.
Khuyển Thần như có tai vách mạch rừng ở khắp mọi nơi..
Nghe được mọi thứ, bắt lấy kẻ có tội.
Đấy chính là "Nói nhớ che mồm".
Cô Hoạch Điểu như hiện thân của c·ái c·hết.
Nhìn thấy cánh chim ấy, như nhìn thấy Tử Thần đi giữa chúng sinh.
Tốt nhất là che mắt đi.
Khuyển Thần thực sự có khả năng nhìn thấy, nghe thấy cảnh tượng từ nơi khác.
Nhưng bằng cách nào, thì lão ta không nói.
"Ôi..."
Lão ta bẻ bẻ cổ.
Tiếng rắc rắc giòn tan vang lên.
"Thật mong chờ tương lai mà thần linh đã hứa hẹn."
Sau đó, lão bắt đầu chắp tay lại mà cầu nguyện.
"Cô Hoạch Điểu... Bà sẽ là vật hi sinh quý giá cho đại nghĩa."
Một người trùm đầu im lặng dò xét Khuyển Thần.
Đó là người vừa quay về nhà Khuyển Thần một lúc trước.
"..."
Hắn im lặng mà dõi theo.
"Ây..."
Lão ta vụng về mà đứng dậy.
Chậm chạp, yếu ớt.
Dấu hiệu của tuổi già lộ rõ trên người ông ta.
Khó ai có thể ngờ được đây lại là một Đại Danh.
"Đi thôi."
"Đến phòng thờ... Thắp hương, cúng bái."
"Chúng ta chỉ việc chờ tin tốt mà ăn mừng."
"Sau hôm nay, nhà chim Diệc sẽ bị xóa sổ."
"Xin chúc mừng lão tổ ! Sau hôm nay, không nghi ngờ gì nữa ! Tộc Khuyển Thần chúng ta chính là Đệ Nhất Gia Tộc của vùng đất Dạ Hoàng !" Một tên đầu chó xu nịnh mà vuốt đuôi lão ta.
"Khặc...!"
Lão ta bật cười.
"Chỉ đệ nhất gia tộc thôi sao ?"
"Ôi... Cháu chắt của ta... Các ngươi quá thiển cận rồi."
Tiếng cười như hết hơi của con chó già, đáng lẽ phải buồn cười, nhưng từ lão phát ra nghe lại vô cùng quái dị.
"Dạ Hoàng."
"Cái ghế đó, rồi cũng sẽ là của ta."
Tên đầu chó kia giật mình, có chút e sợ.
"Lão tổ... Ngài chắc chứ ? Thật sự có thể sao ?"
"Là Dạ Hoàng đó... Chúng ta có thể sao !?"
Khặc khặc.
Tiếng cười cổ quái của Khuyển Thần vang khắp hành lang nhà chính.
"Dạ Hoàng ư ? Ôi Dạ Hoàng."
"Ta đã từng làm con chó trung thành với hắn."
"Nhưng bây giờ... Thì khác rồi."
"Dạ Hoàng ta biết... Đã c·hết rồi."
Tên đấy sững sờ.
Lão tổ vừa nói gì cơ ?
Dạ Hoàng... C·hết rồi !?
"Thôi...!"
"Cúng bái đàng hoàng, rồi mau đi kẻo trễ."
"Nó bắt đầu rồi."
Tiếng kèn sô na vẫn vang vọng trong tai lão ta.
.
.
.
Âm thanh kèn sô na chói tai vang lên.
Đi theo tiếng trống.
Tiếng chiêng.
Từ hư không, một làn khói dị hoặc tỏa ra che kín chân tháp.
Yêu Tộc ở trong tháp đều không hề bất ngờ.
Tất cả đều nhìn về phía nơi làn khói tỏa ra.
"Đến rồi." Như Nguyệt nói.
"Nghi lễ Bái Tổ của Yêu Tộc."
Tùng tùng tùng.
Từ làn khói bước ra.
Đi trên những bức tường của Tổ Yêu Tháp, mặc kệ các quy luật vật lý.
Tỏa ra, bước đi từ khắp các mặt tường.
Đoàn người Yêu Tộc đang đi trên tường mặc vô số trang phục nhiều màu sắc, cầu kỳ, trang trọng.
Đi đầu tiên, là một chuột tinh.
Thân thể to lớn như ngựa, bình thường bước bằng 4 chân.
Nhưng khi nó dừng lại thì đứng bằng hai chân sau.
Hùng hồn mà thổi chiếc kèn sô na.
"Dám cả gan gây rối tại Lễ Hội Yêu Ma !!!"
"Cô Hoạch Điểu ! Bà nghĩ bà có được tu vi như bây giờ, là không ai dám làm gì !?"
"Đáng c·hết ! Đáng tội c·hết !"
Sau lưng con chuột tinh khổng lồ đó là một chiếc kiệu xe khổng lồ.
Một cái đầu quỷ to lớn tại vị trí vốn dĩ là của ngựa, lăn theo sau con chuột tinh kia.
Đây là Đoàn Bái Tổ của Yêu Tộc.
Kẻ ngồi trong chiếc kiệu to lớn nhất, dẫn đầu đoàn người, không ai khác.
"A..."
"Thật sự không có phép tắc gì cả."
Hình dạng người.
Đẹp đến hoàn mỹ.
Thứ duy nhất khiến mọi người nhận ra đây là Yêu Tộc, là cặp sừng trên đầu hắn.
Một cặp sừng như nhung hươu, được đeo lên nhiều trang sức đá quý, với các sợi chỉ nối với nhau.
Cùng những chiếc vảy trên cổ.
Mái tóc trắng óng ánh như pha lê.
Có thể nhìn thấy cầu vồng ẩn hiện trên nó.
Gương mặt trông như một chàng trai trẻ tuấn tú.
Không cẩn thận, sợ là sẽ tưởng nhầm đây là một Yêu Hồ biến thành để mê hoặc, dụ dỗ con người.
"Ta nhớ rằng chính tay ta đã ký thiệp mời bà, Cô Hoạch Điểu."
"Cớ gì lại đến phá hỏng ngày vui của Yêu Tộc ?"
Đây chính là Thống Lĩnh Vạn Yêu của thời điểm hiện tại.
Nhai Phụ.