Chương 423: Slay The White Beast.
Sau đó, ba mẹ của Chua Ngọt nằm vào buồng máy.
Có khá nhiều nhà nghiên cứu trong căn phòng lớn đó.
Nhiều người nằm trong buồng máy.
Nhiều người ở ngoài, bấm máy tính, theo dõi dữ liệu.
Nhiều màn hình to, như mặt kính trên tường hiện ra nhiều loại thông tin khác nhau.
Bất chợt.
Các màn hình đều chuyển đỏ.
Biểu tượng lỗi liên tục hiện ra.
Các nhà nghiên cứu trên máy tính đang vội vã chạy đến các buồng máy, cố gắng rút dây kết nối ra.
Khuôn mặt hoảng loạn đều hiện lên ở vô số nhà nghiên cứu tại đó.
Cuối cùng, một ánh sáng lóe lên từ các buồng máy.
Chói lóa, khiến màn hình camera an ninh chỉ có độc một màu trắng xóa.
Các nhà nghiên cứu sau đó chỉ có thể sững sờ.
Những nhà nghiên cứu đang ở trong buồng máy, đều biến mất.
Không một vết tích.
Như thể họ chưa từng tồn tại.
Tiến sĩ Trần Đăng Quang ngã quỵ.
Không tin vào mắt mình.
Sự hoảng loạn lộ rõ trên đôi mắt tiều tụy của ông.
Chua Ngọt cùng xem với Vô Nhất, nhẹ xiết chặt tay.
"Tôi tìm ra được người bí ẩn gửi chiếc thùng kia là ai."
"Thông qua dữ liệu có được từ buồng máy của ba mẹ."
"Ngày đáng lẽ sẽ là lễ tốt nghiệp."
"Có vẻ như chính ba mẹ tôi cũng cảm thấy bất an từ những gì họ đang làm."
"Nên họ chuẩn bị rất nhiều thứ cho trường hợp bất trắc này."
"Tiến sĩ Trần Đăng Quang, là một người đồng nghiệp thân thiết với ba mẹ tôi."
"Ba mẹ tôi đã nhờ ông ấy lo cho tôi sau khi họ mất."
"Nhưng công việc tại ELDRIWARE quả thật không thể dừng ở chữ bận là đủ."
"Tôi cũng biết điều đó mà. Không phải tự nhiên mà tôi tự lo cho mình được từ sớm."
"Vì thế nên ông ấy dự định hoàn thành công việc hiện tại sẽ tìm tôi."
"Nhưng nhờ vụ việc đó quá lớn, nên ông ta phải xin nghỉ phép một ngày để đến tìm tôi."
"Ông ta thực sự cũng rất cắn rứt lương tâm về việc này."
"...Tôi không trách ông ấy."
Vô Nhất im lặng nhìn Chua Ngọt.
Ánh mắt đó.
Không có căm hận.
Có vẻ như Chua Ngọt nói thật.
"Vậy cô trách ai ?"
Chua Ngọt lắc đầu.
"Tôi đã từng tìm một kẻ để trách."
"Tìm kẻ là nguyên do khiến ba mẹ tôi bị kẹt ở một nơi vô định."
"Nhưng hiện tại, nó không quan trọng."
"Tôi chỉ muốn gặp lại họ thôi."
"Việc trách cứ, để sau."
Chua Ngọt tua lại đoạn phim.
Chỉ tay vào màn hình lớn trong căn phòng.
Biểu tượng đó.
Một cây kiếm đâm xuống đầu một con thú, trông như một con sói trắng.
"...Trông có chút quen thuộc." Vô Nhất như nhận ra.
"Có vẻ như cậu cũng có tìm hiểu nhiều về trò chơi." Chua Ngọt khoanh tay nhìn.
"...Đó là biểu tượng của trò chơi Nhất Thế ở bản thử nghiệm."
Một dòng chữ bên cạnh, có thể lờ mờ đọc được.
Slay The White Beast ( Giết Bạch Thú ) beta 0.01252
"Thế giới mà ba mẹ tôi tiến vào thông qua buồng máy, là bản thử nghiệm của Nhất Thế."
Vô Nhất gãi đầu.
"Tôi tưởng... Nhất Thế là do DMG làm ra ?"
"DMG nếu tính ra, trước khi phát hành Nhất Thế, vẫn chỉ là một công ty nhỏ." Chua Ngọt trả lời.
"Họ không thể nào tự mình -làm ra- một tựa game như Nhất Thế được."
"Nói ra rất có thể sẽ làm anh cảm thấy khó hiểu, nhưng cách tạo nên một trò chơi trên COSMINTO, khác hoàn toàn so với cách lập trình trò chơi trên máy tính thông thường."
"ELDRIWARE là công ty hàng đầu về mảng phát triển những ứng dụng sử dụng COSMINTO."
"Tôi không rõ bằng cách nào, DMG có thể nắm giữ được phiên bản Nhất Thế được tạo nên bởi ELDRIWARE."
"Hoàn toàn không có ghi chép gì về giao dịch giữa hai công ty."
"Nhưng DMG đã phát hành trò chơi mà ELDRIWARE vẫn không đả động gì. Chứng tỏ là nó đã được ưng thuận."
"Slay The White Beast được ELDRIWARE ghi chép là..."
"Singleplayer. Một người chơi."
"Nó không phải là trò chơi trực tuyến như Nhất Thế."
Một vài hình ảnh được Chua Ngọt gửi lên.
"...Nó là một trò chơi, với đoạn kết là người chơi đối đầu với Bạch Thú."
Hình ảnh một bóng lưng đang đối mặt với một con quái thú khổng lồ.
Kích cỡ to lớn gấp trăm lần con người nhỏ bé kia.
Vô Nhất nhận ra bóng lưng đó.
"...Là Kiếm Tiên."
"Phải." Chua Ngọt gật đầu.
"Nhưng Kiếm Tiên đã không còn hiện thế trong trò chơi."
"Bởi vì lẽ đó, tôi cần những gì mà sư phụ của cậu, Hắc Y Thiên Ma biết."
"Bản beta của Nhất Thế, Diệt Bạch Thú. Nhất định sẽ có manh mối quan trọng về ba mẹ tôi."
Rất nhiều bản thông tin hiện ra trong mặt nạ của Vô Nhất.
"Theo giả thuyết, rất có thể ba mẹ tôi nếu lạc vào -thế giới- bên trong COSMINTO, khả năng cao nhất chính là ngay tại Nhất Thế."
"Bởi vì thế, tôi ghi chép toàn bộ thông tin về những người m·ất t·ích trên thế giới liên quan đến COSMINTO, cũng như theo dõi mọi dấu hiệu của hệ thống trong dòng thời gian của Nhất Thế."
"Manh mối có được từ những n·ạn n·hân giống như ba mẹ tôi rất quan trọng."
"Vô Nhất." Chua Ngọt nhẹ bấm vài nút trên điện thoại.
"Có thể lời nói của Tuấn Anh khiến cậu có một chút lung lay."
"Nhưng đừng lo."
"Trước khi mời cậu, tôi có tìm hiểu về cậu rồi."
Bất chợt, Vô Nhất rợn da gà.
"Khoan..."
"Ý cô là cô...stalk tôi hả ?"
"Đừng dùng từ như thế chứ." Chua Ngọt làm quả mặt nhăn như khỉ.
"Thời buổi này, tìm thông tin một người có gì quá khó đâu."
"Mạng xã hội, báo chí, tin tức, bản đồ, dữ liệu từ COSMINTO, đủ cả."
"Đấy gọi là stalk đó má." Tới lượt mặt Vô Nhất nhăn như khỉ.
"Dữ liệu từ COSMINTO ? Dạ thưa. Đó là loại dữ liệu chỉ có hack được COSMINTO mới lòi ra thông tin đó. Bình thường nó không để lộ thiên đâu."
Vô Nhất tự có chút suy nghĩ lại liều tham gia hội có đúng không...
"Hể ? Vậy hả ?" Chua Ngọt ngơ ngác.
"Stalker vị thành niên... Chậc chậc..."
"Này ! Tôi lớn rồi nhé !"
Vô Nhất phì cười.
"Vậy là cô mò ra được gì về tôi ?"
"...Hầu hết là thông tin về tiền sử chơi game và công việc của cậu."
"Rất ít thông tin về quá khứ trước 18 tuổi."
"Dù là tôi cũng biết về trường cậu theo học, địa chỉ nhà, bệnh viện mà cậu sinh ra, bệnh lý..."
"Địa chỉ nhà ông bà và họ hàng của cậu, những tấm ảnh cậu từng chụp cùng bạn bè, rồi còn..."
"Này này thế này thì soi mói đời tư quá rồi đấy ?" Vô Nhất ngăn lại.
Hắn thật sự nổi da gà.
"Nhưng thứ đáng chú ý nhất, chắc hẳn chính cậu cũng biết."
Trong một cuộc đời có phần bình thường của Vô Nhất.
Có một điểm nhấn.
"Cậu..."
"Tôi biết rồi, không cần nói ra." Vô Nhất phủi phủi tay.
"Chắc đó cũng là một phần lý do cô hứng thú với tôi ?"
Chua Ngọt lắc đầu.
"Quá khứ của cậu không quan trọng."
Chua Ngọt đưa tay ra trước mặt Vô Nhất.
"Tôi cần cậu, để mang cha mẹ tôi trở về."
"Được." Vô Nhất mỉm cười.
Cậu bắt tay Chua Ngọt.
"Vậy cô đã có cách để mang họ trở về nếu chúng ta tìm được họ đang ở đâu chưa ?" Vô Nhất nhìn Chua Ngọt.
"Có rồi." Chua Ngọt nhe răng cười.
"Thậm chí, Hội Mắt Bạc còn cứu được một người ra."
"Cái gì...!?" Vô Nhất trợn to mắt.
Bộ phim viễn tưởng này, đang ngày một đi xa.
"T...Thật sao !? Người đó là ai vậy ?"
"Cậu cũng từng thấy rồi." Y Sương bấm điện thoại nhắn tin.
"Hở ? Ai cơ ?"
Ting.
Tiếng chuông cửa reo lên.
"Đến rồi đấy."
Tuấn Anh dưới nhà chạy ra mở cửa.
Từ tầng trên nhìn xuống, mắt Vô Nhất mở to.
"Không thể nào..."
Mái tóc ánh bạc.
Nhìn không khác gì bước ra từ trong trò chơi.
...Nét đẹp có chút phi thực tế.
"Hiện Thân của Thỏ."
"Tiểu Ngọc."
Nàng ta nhìn lên, đôi mắt kia dò xét Vô Nhất.
"...Chua Ngọt. Em tìm được một người vô cùng thú vị đấy."