Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 422: Trần Đăng Quang




Chương 422: Trần Đăng Quang

Vô Nhất.exe have stopped working.

Hắn vẫn đang cố gắng nuốt toàn bộ những gì biết được.

Hơ...

Ờ thì hắn cũng là wibu lâu năm...? Vẫn chấp nhận được mấy thứ phi thường thế này ?

Gặp người khác, thật sự sẽ coi đây là giáo phái ấy ?

Mà đây có phải là giáo phái không ?

Ăn mặc kì quặc.

Nhìn.

Y Sương vẫn còn đang mặc đồ hầu gái.

Hành tung kỳ quặc.

Nhìn.

Đeo mặt nạ để tránh "thứ gì đó nghe thấy"

Truyền đạo.

Nhìn ra nhà tắm.

Nhà truyền đạo vừa mới bị mình vấy bẩn xong.

Ừm...

Con mẹ nó.

Đây có phải là giáo phái không ?

Hắn vẫn chưa tiếp nhận được hiện thực.

Ừm...

Hay là mình tông vào tường thật mạnh thì sẽ tỉnh dậy nhỉ ?

Tuấn Anh từ nãy đến giờ không nói gì nhiều, vẫn nhìn Vô Nhất.

Nhẹ đẩy chiếc kính đang đeo lên.

Cuối cùng mở lời.

"Vô Nhất."

"Dù hai người kia muốn cậu gia nhập, tôi vẫn muốn hỏi cậu vài điều."

Tuấn Anh vẫn chưa thuyết phục lắm.

"...Hội Mắt Bạc, được lập nên để giúp những thành viên trong hội tìm lại -nhà- tìm lại những người mà mình trân quý."

"Y Sương, Chua Ngọt, đều nhận định cậu là một ứng viên phù hợp."

"Nhưng tôi, vẫn có khúc mắc trong lòng."

"Tham gia Hội Mắt Bạc, không phải là để cho vui."

Tuấn Anh nhẹ cởi nút áo sơ mi mình đang mặc.

Nhẹ vạch phần cổ áo ra.

Để lộ một vết sẹo lớn bên ngực.

"...Những người thuộc Hội Mắt Bạc, đều có lý do để họ tham gia."

"Và tôi tin tưởng họ, bởi vì chúng tôi đều có chung một mục tiêu."

"Cậu, là thành viên đầu tiên trong hội được mời vào mà không có chung mục tiêu với chúng tôi."

"Nên trước hết, tôi muốn hỏi cậu một điều."

"Nếu ngày mai cậu tỉnh dậy, mất đi người mình thương yêu."

"Cậu sẽ thế nào ?"

Vô Nhất quay sang nhìn.

"..."

Một câu hỏi bất ngờ.

Một câu hỏi rất nghiêm túc.

Nếu tự nhiên có người hỏi câu này, Vô Nhất sẽ không buồn mắng cho một câu, ngáo à ?

Nhưng Chua Ngọt có nói.

Những Kẻ Không Nhà.



Chua Ngọt không phải là người duy nhất mất đi người thân.

Vô Nhất lắc đầu.

Những người ở đây.

Thật mạnh mẽ.

Hắn đã nghĩ vậy.

Họ mất đi những người mà mình thương yêu.

Nhưng họ đã không bỏ cuộc.

Thậm chí, họ còn đang đi trên một con đường vô cùng khó khăn, để giành lại họ trước vô thường.

"Tôi ngưỡng mộ mọi người."

"Có thể dũng cảm đối mặt với thực tại, và chiến đấu với nó."

"Nếu là tôi, tôi chỉ có thể tuyệt vọng."

"Đau khổ."

"..."

"Bất lực."

Ánh mắt Vô Nhất như có tâm sự.

Trong giây lát đó, cậu thật sự nghĩ.

Có lẽ, mình không phù hợp để tham gia hội này.

Vô Nhất sợ, ý chí của bản thân sẽ không đủ mạnh.

Tuấn Anh nhìn Vô Nhất.

Cuối cùng lắc đầu.

"Một câu trả lời phù hợp."

"Cậu sẽ cảm thấy như vậy."

Vô Nhất ngước nhìn Tuấn Anh.

"Vậy anh đánh rớt tôi rồi hả ?"

"Không." Tuấn Anh lắc đầu.

Anh ta đút tay vào túi quần, bước đến cửa sổ phòng mà kéo rèm ra.

Để ánh sáng chiếu vào.

Ánh sáng cuối cùng của ngày hôm nay le lói mà chiếu vào.

Chiều tà của những kẻ không nhà.

"Câu hỏi tiếp theo, mới là thứ quyết định."

"Nếu cậu có cơ hội cứu lấy họ."

"Cậu có chấp nhận trả mọi giá hay không ?"

Ánh nắng chiếu gọi gương mặt Vô Nhất, xuyên qua chiếc mặt nạ.

Mắt Vô Nhất mở to, mặc cho ánh sáng kia chiếu rọi vào mặt.

Nắng chiều tà, chưa đến mức chói lóa.

Nhưng nắng chiều tà, đủ để tỏ lòng của hắn.

Đủ để chiếu qua trái tim cũ mèm bởi thường ngày.

Vô Nhất mỉm cười.

"Ầy..."

"Nếu anh hỏi một người trên đường."

"Chắc chắn họ sẽ bảo anh bị ngáo à."

"Đây thật sự không phải là những câu hỏi thường ngày sẽ có người hỏi."

Vô Nhất nhìn xuống mặt đất.

"Nhưng câu trả lời của bất kì ai có người mình thực sự thương yêu, tôi nghĩ cũng đều là một."

"Còn phải hỏi sao ?""

"Ai cũng rồi sẽ có một người, họ coi quý giá hơn sinh mạng."



"Nếu đã quý hơn cả sinh mạng."

"Thì tại sao lại không thể liều mạng đánh đổi ?"

Tuấn Anh gật đầu ưng thuận.

"Cảm ơn cậu đã trả lời câu hỏi của tôi."

"Tôi nghĩ, tôi có thể chấp nhận cậu tham gia hội."

Bất chợt, một giọng nói vang lên.

"Anh to gan nhỉ ? Dám nghi ngờ người tôi mời vào hội ?"

Chua Ngọt tựa người vào tường của, mỉm cười nhìn hai người đang nói chuyện với nhau.

Mặt đã đeo lại chiếc mặt nạ, để lắng nghe họ trò chuyện.

"Tôn trọng tí đi, dù gì tôi cũng lớn nhất đấy." Tuấn Anh thở dài.

"Có ai bảo không tôn trọng anh đâu." Chua Ngọt vỗ vỗ vai.

"Nhưng chúng ta vẫn phải trả lời nốt cho câu hỏi của Vô Nhất nhỉ ?"

"Mình tóm gọn một phần những gì Vô Nhất cần biết rồi, cậu nói lan man quá." Y Sương tiếp lời.

"Nào !" Chua Ngọt uể oải mà ngả người sang Y Sương.

"Vậy còn cần nói những gì ?"

"Về ba mẹ cậu là được, mình không nói để tránh việc nói những thứ không cần nói." Y Sương trả lời.

Dù gì đó vẫn là vấn đề tế nhị.

"Được." Chua Ngọt gật đầu.

" Ây....!"

Nàng ta ngồi xếp bằng trên giường.

"Tuấn Anh, anh đi cắt trái cây được không ? Tôi bận nói cho Vô Nhất."

"Mày là chủ nhà đó." Tuấn Anh thở dài.

Nhưng vẫn làm theo, đi xuống dưới nhà.

"E hèm. Được rồi."

"Lý do mà cuộc sống của tôi cuốn vào vòng xoáy định mệnh này, là do những gì tôi biết được từ cha mẹ."

Cũng hơi lan man, nhưng thôi kệ.

Y Sương chỉ im lặng mà ngồi lắng nghe cùng Vô Nhất.

"Sau vụ việc đó, báo chí đưa tin tức khá nhiều."

"Nhờ đó mà tôi có thêm một chút manh mối."

"Cậu nghĩ tại sao, trước khi vụ việc lên báo, người kia lại không hề có một hành động gì ?"

Vô Nhất nhận ra ngay mấu chốt của vấn đề.

"Nhiều lý do. Họ không quan tâm tới cô nữa, họ bận rộn gì đó."

"Nhưng nếu không quan tâm thì ta sẽ không có đoạn tiếp theo."

"Nếu bận rộn thì trong một khoản thời gian dài như vậy, không thể nào vẫn không biết một chút nào."

"Cô có nói, không có một dấu vềt gì về người đó."

"Tức là không có ai trong trường học có khả năng liên hệ với người đó ?"

"Phải." Chua Ngọt gật đầu.

'Tin nhắn của giáo viên, học sinh trong trường những năm đó tôi đều kiểm tra cả rồi."

"Không có đầu mối nào cả. Dù là số lượng nam sinh và nữ sinh làm tôi thấy kinh tởm lại khá đều nhau."

"Cơ mà bắt được một thằng giáo viên hẹn hò với mẹ của học sinh, cũng vui."

"Toàn bộ tin nhắn...."

Còn đâu bảo mật thông tin cá nhân nữa...

"Vậy thì về cơ bản, việc cô b·ị b·ắt nạt không đánh động gì, là do họ không hề biết gì về chuyện ở trường học."

"Phải." Chua Ngọt gật gù.

"Khi vụ việc lên báo, nó có vẻ như đã đả động đến người đó."

"Vẫn rất kín đáo, nhưng tôi đã chuẩn bị đủ."

"Chỉ cần một hành động. Tôi nhất định sẽ tìm được."

"Và nó đã xảy ra."



"Ngày tốt nghiệp, cùng những bưu phẩm ba mẹ hẹn trước để gửi tôi."

"Có đoạn phim, những món quà được đặt trước mà ba mẹ biết tôi nhất định thích."

"...Và có một con bọ được giấu rất tỉ mỉ."

Chua Ngọt lấy ra từ trong ngắn kéo của mình.

Một thiết bị máy móc rất nhỏ.

"Nó được giấu rất kỹ trong những vật gửi tới cho tôi."

"Trong nơi mà người đó nghĩ là tôi sẽ không bao giờ tìm ra."

"...Cậu nghĩ đó là gì ?"

"Món quà của ba mẹ cô." Vô Nhất nhanh chóng trả lời.

"Phải."

"Đầu mối quý báu của tôi, người đó chính là một đồng nghiệp của ba mẹ."

"Họ đủ thân để ba mẹ tôi kể về tôi cho họ."

"Cũng như cho người đó biết dự định của họ, những món quà họ định tặng tôi."

"Thú bông, buồng máy, đồng hồ để bàn."

Nàng ta cầm một con thú bông lên.

Cầm hai cái tay của con thú bông mà lắc lắc.

"Nhưng người đó quên một điều."

"Tôi lúc đó, không phải là tôi.'

Chua Ngọt nhẹ nhấc đầu con thú bông lên.

Để lộ một vết khâu chỉ bừa bãi.

Hoàn toàn không phải là của một người mẹ khâu lại cho con mình.

"...Ở trong con thú bông sao." Vô Nhất thẩn thờ.

"Và cả buồng máy."

"Và chiếc đồng hồ treo tường."

"...Đặc biệt là chiếc đồng hồ để bàn. Lý do tôi nhận ra chúng có -bọ- đấy."

"Người đó già rồi hả ?" Vô Nhất hỏi.

"Ừ." Và Chua Ngọt nhanh chóng trả lời.

"Thời đại nào rồi còn dùng đồng hồ để bàn ?"

Điện thoại, máy tính, buồng máy, bất kì đâu cũng có tích hợp đồng hồ.

Chỉ những người có tuổi trong thời đại này mới vẫn nghĩ những thứ như vậy còn được người trẻ sử dụng.

"Bởi vì thứ đó, nên tôi mới nghi ngờ những món quà còn lại."

"Sau cùng, từ con bọ đó, tôi tìm ra được nơi sản xuất, người mua gần đây."

"Rồi từ đó dò tên của người mua gần đây, xem ai là nhân viên của ELDRIWARE."

"Không khó để chỉ còn một cái tên hiện lên."

Chua Ngọt bật một đoạn phim lên.

Vô Nhất nhận ra được hai người trong đoạn phim.

Ba mẹ của Chua Ngọt.

Họ đang ngồi vào buồng máy.

Nói chuyện với một người đàn ông có tuổi.

Đầu hói, vẫn còn vài sợi tóc bạc ở phần rìa.

"Đây là ngày ba mẹ tôi biến mất."

"Đoạn phim từ camera an ninh ở ELDRIWARE."

Họ đang nói chuyện gì đó.

"Vì lý do bảo mật, camera an ninh không được ghi âm."

"Dù nó được lưu trên hệ thống với cơ sở là COSMINTO, nhưng một số người nhất định trong công ty vẫn xem được."

"Thế nhưng người cuối cùng nói chuyện với ba mẹ tôi là ông ta."

"Tiến sĩ Trần Đăng Quang. Trưởng phòng phát triển Công Nghệ Chế Tạo Vũ Trụ Ảo của ELDRIWARE."

"Cấp trên của ba mẹ tôi."