Chương 424: Lễ Hội số 0
Vô Nhất ngây người.
Thực sự trông như bước ra từ trò choiw.
Y như đúc.
Có chăng là người này đang ăn mặc phục trang hiện đại, thay vì một bộ đồ giả tưởng như trong trò chơi.
"Cô có chắc là cô không đùa tôi không ?"
"Chuyện phi lý gì đây !?"
"Ờ... Ai đó bị kẹt trong thế giới trò chơi, tôi tạm chấp nhận là kiểu... Sóng não con người bay vào máy chủ các thứ đi ! Code Lyoko các thứ đi ! Nhưng một người thật từ trong trò chơi xuất hiện trở lại thế giới con người !?"
"Phi lý ! Hết sức phi lý !"
Mọi người trong phòng đều không ngạc nhiên trước phản ứng của Vô Nhất.
Một người bình thường phản ứng như vậy là đúng.
Cơ mà Code Lyoko... Hình như có đoạn người trong thế giới ảo ra ngoài đời thực mà ?
"...Chắc cứ để từ từ cho cậu ta thẩm thấu. Tam quan của cậu ta chắc đã sụp đổ mười mấy lần trong ngày hôm nay rồi." Y Sương lắc đầu.
"Thôi, ra ăn trái cây đi mấy đứa." Tuấn Anh đặt đống trái cây và một chút thức ăn anh ta chuẩn bị nãy giờ.
Mọi người cứ thế mà xuống phòng khách.
"Tạm gỡ nó ra đi." Y Sương gõ gõ ngón tay vào chiếc mặt nạ.
"Khi có Tiểu Ngọc xung quanh thì không cần đeo vào."
"Hơ..." Vô Nhất làm theo.
Chưa hiểu lắm, nhưng nói chung là nếu có Tiểu Ngọc ở gần thì... Không bị "thứ kia" nghe lén ?
.
.
.
Bầu không khí có chút yên lặng.
Vô Nhất đang không biết nói gì.
Tuấn Anh gọt táo.
Y Sương im lặng bẩm sinh.
Chua Ngọt ngồi gọn trên sofa mà bấm điện thoại.
Có vẻ như là đang nhắn tin với các thành viên khác trong hội.
Tiểu Ngọc thì vẫn chăm chú nhìn Vô Nhất.
Như đang nhìn nhất cử nhất động của cậu.
Ánh mắt như thể đang nhìn...một vật thí nghiệm đầy hứng thú.
"Vô Nhất nhỉ ?"
Giọng nói nhẹ nhàng cất lên.
"A...!? Vâng...!?"
Vô Nhất giật mình, mặc dù đó chỉ là một lời nói vô cùng nhẹ nhàng.
"Nếu chưa chấp nhận được việc tôi là một người từ Nhất Thế trở về, thì tạm thời đừng nghĩ đến nó."
"Tôi là một thành viên trong hội, Chua Ngọt ghẹo cậu, vậy thôi."
Nàng ta nhẹ cầm lên một tách trà được chuẩn bị trên bàn mà nhấp môi.
"Tôi là Tiểu Ngọc, thành viên của Hội Mắt Bạc."
"Một người chơi về hưu."
"...Về hưu?" Vô Nhất nhướn mày.
Chơi game cũng có về hưu hả ? Game thủ chuyên nghiệp sao ?
Tiểu Ngọc gật đầu.
"Tôi từng là người chơi. Giờ tôi không còn là người chơi nữa, nên tôi gọi chính mình là về hưu."
'Trước đây tôi từng làm cộng tác viên cho DMG một thời gian."
"...Tôi có thấy vài đoạn phim quay lại sự kiện Thu Vũ Thành bị t·ấn c·ông."
"Cô là người đánh bại kẻ đứng giữa Biển Lửa."
"Và ngăn chặn được Bạch Dạ."
"Không hẳn." Tiểu Ngọc trả lời.
"Tôi chỉ tạm thời ngăn được sự kiện kia diễn ra quá sớm thôi."
"Đánh bại nghĩa là hắn ta không thể nào quay lại."
"Và điều đó không đúng."
"Hắn ta rồi cũng sẽ quay lại thôi."
"Sự kiện kia...?" Vô Nhất tỏ ra khó hiểu.
Tiểu Ngọc lấy chiếc thìa nhỏ, nhẹ bỏ một viên đường vào trà mà khuấy.
"Sự kiện mà sư phụ của cậu dùng cả đời để ngăn chặn."
"Sự kiện Bạch Dạ."
"Dù có cố gắng ngăn chặn thế nào, cũng sẽ diễn ra."
Nàng ta nhẹ thở dài.
"Thế nhưng sư phụ của cậu... Thật sự không biết khái niệm không thể."
"Nghe như cô cũng biết về sư phụ tôi nhỉ ?" Vô Nhất xoa cằm.
"...Cũng từng có một đoạn nhân duyên." Tiểu Ngọc mỉm cười.
"Chắc là số kẻ sống đủ lâu của Nhất Thế mà không có quen biết gì với sư phụ của cậu chỉ đếm trên đầu ngón tay."
"...Sống đủ lâu ? Cô bao nhiêu tuổi rồi cơ ?" Vô Nhất tỏ ra khó hiểu.
"...Cũng khá lâu. Tôi không còn nhớ nữa."
"Khái niệm thời gian khi cậu ở Nhất Thế sẽ mau chóng trở nên rất mơ hồ."
Vô Nhất nghệch cả mặt ra.
"Nhìn cô không quá 30. Có khi cao lắm là 20 đấy ?"
"Thế nhìn Tuấn Anh không quá 30, thì anh ta không quá 30 sao ?" Tiểu Ngọc bật cười.
"Ủa không phải hả ?' Vô Nhất mở to mắt nhìn Tuấn Anh.
"Này, hỏi tuổi tác một người đàn ông là rất thiếu tế nhị đó." Tuấn Anh bật cười.
"Cái đó là cho hỏi tuổi tác phụ nữ má nội ơi." Vô Nhất tiếp tục nhìn anh ta.
Nhìn chả khác gì kiểu CEO tổng tài trẻ tuổi ?
Ổng bao nhiêu tuổi được !?
Sau đó Vô Nhất nhìn sang Y Sương.
"Anh ta nhiêu tuổi vậy ?"
"Mạn phép không trả lời." Y Sương lắc đầu.
Vô Nhất lại nhìn Tuấn Anh.
"Mạn phép không trả lời." Tuấn Anh mỉm cười.
Ờ... Thôi thì cũng hơi lạc đề.
"Hầy... Thôi được rồi. Tạm thời tôi sẽ chỉ coi cô là một thành viên Hội Mắt Bạc, vậy đi !"
Nghĩ nhiều chỉ tổ mệt óc.
Có hai khả năng.
Một là nàng ta thực sự như nàng ta nói, xuyên không trở về từ thế giới kia, sống không biết bao nhiêu năm tháng ở thế giới đó rồi.
Hoặc là từ đầu cả cái hội Mắt Bạc này là một cú lừa ! Và mọi người đang hùa nhau lừa hắn !
Vế nào cũng được, đằng nào hắn cũng dấn thân vào rồi.
"Cậu còn rất nhiều thứ để học, và rất nhiều thứ cần biết về chính bản thân mình." Tiểu Ngọc mỉm cười.
"...Định mệnh thực sự đã khiến cậu gặp chúng tôi, thật thú vị."
"...Sao cô nói như cô đã biết rõ tôi vậy." Vô Nhất có chút nổi da gà.
Cần biết về chính bản thân mình ?
Nghe như mấy người trong Hội Mắt Bạc những thứ về mình mà chính mình cũng không biết ấy...?
"...Tôi không biết nhiều về cậu."
"Nhưng tôi biết nhiều về những thứ đang ở xung quanh, dõi theo cậu."
Những lời nói nửa kín nửa mở của Tiểu Ngọc, thật sự nghe vô cùng huyền bí.
Ý nàng ta là gì ?
"Vì cậu là..."
"...Thôi, vào chủ đề chính nhé Tiểu Ngọc." Chua Ngọt cất điện thoại đi.
Tiểu Ngọc chấp thuận, nhẹ gác câu chuyện đang bàn luận lại.
"Này... Vì tôi là gì ?"
"Chúng ta có thể để nó cho sau này." Tiểu Ngọc nhẹ lấy tay che miệng cười.
Ánh mắt Tiểu Ngọc đang nhìn.
"...Tôi muốn họ tò mò thêm một chút."
"Bí ẩn, là thứ khiến mọi người muốn tiếp tục tìm hiểu mà."
Chua Ngọt thở dài.
Nhẹ lấy miếng táo Tuấn Anh đã gọt mà bỏ vào miệng.
"Thần thần bí bí... Ráng làm quen đi, nàng ta lúc nào cũng vậy đấy."
"Cậu không cần để tâm những lời tôi nói đâu." Tiểu Ngọc mỉm cười, nhẹ lấy một miếng táo.
"Thôi được rồi, vậy chúng ta vào chủ đề chính."
"Những người ở tại đây hôm nay, là những người có khả năng nhận nhiệm vụ kỳ này."
Chua Ngọt bấm điều khiển, để chiếc TV to lớn giữa phòng khách mở lên.
"Lễ Hội Yêu Ma số 0 của Hồ Ly Ngàn Đuôi."
Trên màn hình, là một cảnh tượng vô cùng... phi thường.
Trông một nơi như một tòa tháp kéo dài vô tận.
Một con hồ ly khổng lồ, gương mặt hung tợn, gần như chiếm hết không gian.
Ánh mắt Vô Nhất gần như nghệch ra.
Hắn nhận biết được hình dáng này.
"Đây là..."
"Thiên Vỹ Yêu Vương." Tiểu Ngọc tiếp lời.
"Hiện nay, nàng ta được gọi bằng cái tên đó."
Tiểu Ngọc nhìn khung cảnh trên màn hình.
Ánh mắt có chút hoài niệm.
"Yêu Tộc sống qua biết bao nhiêu thời đại, cũng có cách đánh dấu các mốc thời gian riêng biệt."
"Ví như con người từng gọi một thời điểm theo số năm vị vua nào đó trị vì, như năm thứ nhất, thứ hai."
"Thời đại của một nhà nào đó."
"Yêu Tộc gọi theo Lễ Hội Yêu Ma thứ mấy mà vị Thống Lĩnh Vạn Yêu đó tham dự."
"Ví như Lễ Hội Yêu Ma lần đầu tiên mà người đó tham dự với tư cách Thống Lĩnh Vạn Yêu, sẽ là Lễ Hội Yêu Ma Thứ Nhất của Thiên Vỹ Yêu Vương."
Vô Nhất cau mày.
"Ban nãy, Chua Ngọt gọi đây là Lễ Hội Yêu Ma số 0."
Chua Ngọt gật đầu.
"Bởi vì tại thời điểm này, Thiên Vỹ Yêu Vương chưa đăng cai làm Thống Lĩnh Vạn Yêu."
"Thậm chí, nàng ta còn chưa có mối liên hệ sâu sắc với Yêu Tộc."
"Nhưng tôi gọi nó là số 0, bởi vì đây là Lễ Hội Yêu Ma thực sự ảnh hưởng tới tương lai sau này của nàng ta."
"Lễ Hội Yêu Ma có sự góp mặt của...người chơi số 0."
"Minh Nhật."