Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 421: Xin Lỗi




Chương 421: Xin Lỗi

.

.

.

"Cấp cứu ! Cấp cứu !"

"Mau đưa bệnh nhân đến lầu ba !"

Âm thanh vội vàng vang lên.

Tiếng hối hả của các y tá và bác sĩ đang vội vã.

.

.

.

Nhiều tuần sau.

.

.

.

"..."

Không khí lúc đó, cũng im lặng như lúc này.

.

.

.

Y Sương ngồi cạnh giường của Chua Ngọt.

Không nói gì.

Sắc mặt vô cùng trầm xuống.

Im lặng mà dùng dao gọt trái cây cho nàng ta.

Cánh tay được băng lại.

Có chút run run, nhưng vẫn cứ tiếp tục gọt.

Y học của thời đại này, đủ lợi hại để chữa cho cánh tay vốn dĩ sẽ là tàn tật trọn đời của một người bình thường.

Chua Ngọt thì bị nặng hơn.

Hôn mê một thời gian.

Nhưng bác sĩ cũng phải thừa nhận.

Nếu không nhờ bảo vệ được cái đầu, cũng như độ cao rơi xuống bớt đi.

Có chữa cũng không được.

"..."

"Nói gì đó đi... Cậu làm tớ sợ đấy."

Chua Ngọt gãi đầu.

Y Sương từ lúc Chua Ngọt tỉnh dậy, đến thăm bệnh đến giờ đều không hề nói gì.

Thực sự chỉ đến, gọt trái cây, để lên bàn, rồi lại gọt trái khác.

Mỗi ngày đều lặp lại như vậy.

Bác sĩ có bảo nàng ta nên tập luyện sử dụng cánh tay sau c·hấn t·hương, nhưng cũng không hẳn là bảo dùng dao gọt trái cây tập luyện chứ ?

Nguyên một rổ trái cây bị Y Sương gọt cả rồi !

Nàng ta gọt cả chuối !

Gọt chuối bằng dao !?

Đến cả trái nho...

Cũng gọt từng trái một !?

Y Sương vẫn im lặng.

Tiếp tục gọt.

Đầu cúi xuống nhìn trái cây mà gọt.

Đã gọt đến trái việt quất...

"Này ! Thôi nào ! Cậu giận tớ hả ?"



Chua Ngọt có chút bối rối.

Thực sự thì, giận cũng được thôi.

Đúng mà.

Chua Ngọt cũng tự thấy được, mình quá ngu ngốc.

Có thể bảo rằng là do ma xui, quỷ khiến.

Nhưng thực sự.

Chỉ là mình quá ngu ngốc.

Tuyệt vọng.

Tách.

"A..."

Lách tách.

Những giọt nước mắt cứ thế rơi xuống.

Chua Ngọt sững người.

"Này..."

"Đừng..."

Đây là lần đầu tiên.

Chua Ngọt thấy Y Sương khóc.

"Này...! Đừng như vậy chứ... !"

Người bạn từ thuở nhỏ của mình.

Dù trải qua chuyện gì, cũng chưa từng khóc.

Lúc này đây, lại rơi lệ.

Giọt nước mắt rơi lên lưỡi dao gọt trái cây, như một tấm gương phản chiếu lại gương mặt Y Sương lúc này.

Hốc mắt sưng đỏ, lại có một chút thâm.

Nàng ta từ lúc Chua Ngọt nhập viện, chưa hề ngủ.

"...Tớ không làm nữa đâu."

Tay áo học sinh của Y Sương lúc này chỉ để lau nước mắt.

"Không làm nữa...hức...!"

Chua Ngọt hiểu ý Y Sương là gì.

"Nếu cậu...Thật sự c·hết...!"

"Tớ sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân...!"

Chua Ngọt im lặng.

Có hai loại người ăn năn.

Lời nói là thế.

Nhưng với Chua Ngọt, nàng thật sự chỉ nghĩ có một loại người.

Loại người ăn năn, nhưng theo thời gian sẽ nguôi ngoai.

Bởi vì thế mà kế hoạch này mới vội mã mà làm.

Để cho kẻ kia lộ ra sơ hở.

Tìm ra manh mối để tìm ba mẹ của nàng.

Chỉ nửa giây trước.

Nàng cũng sẽ chỉ tin là vậy.

Nhưng lúc này.

Nhìn Y Sương.

Chua Ngọt chạnh lòng.

Quả thật, nàng tin.

Nếu nàng c·hết, Y Sương nhất định sẽ cả đời không tha thứ cho bản thân mình.

"Được rồi, tớ đây, tớ chưa c·hết mà...!"

"Đừng khóc nữa, được không ?"



Lách tách.

"Tớ xin lỗi mà... Tớ xin lỗi...!"

"Cậu khóc... Tớ khóc theo bây giờ...!"

"Hức...!"

.

.

.

Y Sương quay mặt đi.

Tuấn Anh không nói gì.

Không khí, thật sự quá nặng nề.

Chua Ngọt cũng có chút hối hận khi kể.

"À thì... Xin lỗi."

"Đáng lẽ không nên kể những thứ nặng nề như thế này thật."

Ây da...

Có dọa sợ thành viên mới không ?

Bặp.

Chua Ngọt giật mình.

Hai bàn tay của Vô Nhất đã nắm lấy hai bên vai nàng ta.

"G...Gì vậy...!"

"Oa..."

Chua Ngọt ngây người.

Chưa kịp phản ứng, Nàng đã bị Vô Nhất ôm chầm.

"Oa...! Oa...!!"

Cái quỷ gì vậy !

Vô Nhất khóc nấc rồi.

"Chua Ngọt...! Em chịu khổ rồi...! Oa...!"

"Anh nhất định sẽ giúp em tìm được ba mẹ...!"

Em...!?

Không thể xưng hô như trước được sao !? Cái gì vậy !?

"Này ! Bỏ ra ! Ai dạy anh tự tiện ôm phụ nữ như thế hả !?"

"Oa...! Ngoan ngaon ! Anh nhất định giúp em !"

Tay hắn còn xoa xoa đầu Chua Ngọt như một đứa con nít.

'Cái đờ cờ... Này ! Thôi ! Thôi ngay !!!"

.

.

.

Mất một lúc để lôi Vô Nhất ra khỏi người Chua Ngọt.

Và thêm 5 phút Chua Ngọt đi lấy khăn lau mặt, lau hết đống nước miếng, nước mắt, nước mũi hắn chây lên người nàng.

"Oẹ... Tôi cảm thấy bị vấy bẩn mất rồi."

Mùi đàn ông dính đầy cơ thể nàng ta.

"...Y Sương, cậu nói tiếp với cậu ta đi, tôi đi tắm cái !"

Y Sương gật đầu.

Chua Ngọt cứ vậy mà rời đi.

"...Cậu ấy cũng lỡ kể ra rồi."

"Chắc cậu cũng hiểu tại sao hội được lập nên."

Vô Nhất sụt sịt mũi.

"...Vậy còn hai người ?"

"Chua Ngọt nãy có bảo, hội những đứa trẻ không nhà."

"Tức là hai người cũng... mất người thân phải không ?"



Y Sương im lặng.

Tuấn Anh cũng nhìn sắc mặt của Y Sương.

"...Có lẽ dịp khác tôi sẽ kể cho cậu."

Nàng ta đổi chủ đề.

"Nãy đến giờ, Chua Ngọt vẫn chưa nói rõ mọi thứ về hội nhỉ."

"Cậu ta cuối cũng diễn giải vẫn dài lê thê, chẳng tới đâu."

"Tôi sẽ tóm tắt và diễn giải thêm giúp cho cậu."

"Hội Mắt Bạc, được lập nên để tìm những người bị m·ất t·ích bí ẩn do COSMINTO."

"Hội Mắt Bạc do ba người bọn tôi lập nên."

"Số lượng thành viên cậu có thể không cần biết rõ vào lúc này."

"Nhưng chúng tôi cần tìm những manh mối liên quan đến Ngoại Thần ở Nhất Thế."

"Một trong những đầu mối đó chính là thông qua những mảnh ký ức của Nhất Thế, tồn tại bên trong phó bản."

Y Sương mở các đoạn phim bên trong chiếc mặt nạ.

"Những mảnh ký ức hữu dụng, chỉ xuất hiện khi một Boss bị hạ, hoặc khi phó bản được hoàn thành."

"Trước đây, tôi gia nhập bang hội Hắc Bạch cũng là để tham gia tổ đội đánh phó bản, nhằm giúp Chua Ngọt truy cập được vào dữ liệu có được từ những mảnh ký ức."

"Thế nhưng, từ sự kiện Mộ Kiếm Tiên lần này, chúng tôi đã biết được một việc."

"Phó bản ở độ khó Diệt Thần, có lượng dữ liệu nhiều gấp trăm lần các phó bản trước đây."

Đoạn phim khi Tình Kiếm và Đạp Tuyết đua nhau vị trí đầu tiên.

"Thời khắc Hư Ảnh Kiếm Tiên b·ị đ·ánh bại, tôi đã truy cập được một lượng thông tin khổng lồ."

"Nhờ đó mà biết được rất nhiều thứ."

"Những con Boss sau này của Mộ Kiếm Tiên, chắc hẳn cũng sẽ chứa đựng không nhỏ thông tin."

"Rất có khả năng cao chúng ta sẽ có được manh mối chúng ta cần tìm."

Vô Nhất gật đầu.

"Vì thế nên cô muốn tuyển dụng tôi ? Vì tôi là thành viên của Đan Nguyệt Bang ?"

"Chỉ một phần thôi." Y Sương trả lời.

Sau đó bật một đoạn phim khác.

"Người này. Có ý nghĩ rất đặc biệt với Nhất Thế."

Hình ảnh một người quá đỗi quen thuộc hiện ra.

Hắc Y Thiên Ma.

"À... Sư phụ tôi."

"Cảm thấy như điệp viên ấy nhỉ ?"

Vô Nhất gãi đầu.

"Đừng lo, tôi không nghĩ là cậu sẽ tạo nên hiềm khích gì với Hắc Y Thiên Ma bởi vì bọn tôi đâu."

"Chỉ là có một số câu hỏi, chỉ có người đó biết câu trả lời."

"Được rồi, thế cuối cùng, nhiệm vụ của tôi là...?" Vô Nhất gật đầu.

"Trước hết, vẫn sẽ là đánh phó bản."

"Những câu hỏi dành cho Hắc Y Thiên Ma, khi nào đúng thời điểm tôi sẽ nói cho cậu."

"Tôi sẽ cố gắng thuyết phục Vô Thường để Đan Nguyệt Bang hỗ trợ trong các Boss tiếp theo."

"Mà chắc cũng không khó đâu, Vô Thường tỏ ra rất hứng thú từ lần trước cậu tham gia đánh Boss."

Vô Nhất còn nhớ lần đó.

"Ừm... Được rồi."

"Vậy thì, còn việc làm sao Chua Ngọt biết..."

Quả thật cô ta nói chuyện hơi lan man.

Cuối cùng Vô Nhất vẫn chưa biết hết những gì Chua Ngọt biết về ba mẹ mình.

Y Sương nhìn ra âm thanh Chua Ngọt đang tắm rửa.

"...Có lẽ tôi sẽ để Chua Ngọt tự kể."

"Nhưng nếu để bật mí một chút."

"...EDLRIWARE có thứ công nghệ đi trước thời đại này."

"Và ba mẹ của Chua Ngọt, là những người tạo nên thứ công nghệ đó."