Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 420: Lấy Tay Che Đầu




Chương 420: Lấy Tay Che Đầu

Sân thượng của trường trung học Daisies.

Nơi mà Y Sương và Chua Ngọt theo học.

Tiếng xì xầm, tụ tập của học sinh vang vọng.

Rất nhiều học sinh đổ xô ra khỏi lớp học mà nhìn.

"Trò Đỗ Thị Mai Linh, mau xuống, nơi đó rất nguy hiểm !"

.

.

.

Chua Ngọt đứng ngoài lang cang bảo vệ.

Đôi chân đã nửa hở ra khỏi vô định.

Ánh mắt nhìn quanh khắp nơi trong sân trường.

"Đâu rồi."

"Đâu rồi..."

Tâm trí nàng lúc này.

Hỗn loạn.

.

.

.

"Manh mối !"

"Cho ta manh mối đi !"

.

.

.

"Nghe gì chưa ? Con Mai Linh ấy ?"

"Ờ, có nghe qua, khổ dâm nhỉ ? Ha ha ha."

"Thiệt hả ? Tự bày trò, để mình b·ị b·ắt nạt ?"

"Không thấy lạ sao ? Bạn thân từ nhỏ tự dưng lại quay sang bắt nạt nó ?"

"Hoặc là nó muốn vậy, hoặc là nó thật sự tệ tới mức bạn từ nhỏ cũng phải quay lưng."

"Ầy, nếu nó đã muốn b·ị b·ắt nạt như vậy, giúp nó đi."

"Ha ha ha."

.

.

.

"..."

Chua Ngọt im lặng.

"Sao hả ? Không dám nhảy sao ?"

Một đám cười cợt từ đằng sau.

"Này ? Sao vậy hả ? Im lặng thế hả ?"

"Thôi thôi...! Vô cho tao nhờ ! Trò hề !"

Âm thanh cười cợt trên sân thượng.

Một đám nữ sinh đang lấy điện thoại quay video.

"Phì...!"

.

.

.

Những đoạn phim được đăng lên mạng xã hội.

"Chào cả nhà, chào mừng quay lại với kênh của Bé Nu Nu Nghịch Ngợm !"

"Nào ! Bình tĩnh !"

"Mấy bạn tưởng tụi tui bắt nạt đứa này ấy hả ?"

"Ôi dào ! Không hề nha !"

"Không đâu ! Thật ra nó thích được bắt nạt đấy !"

Tiếng cười đùa của đám nữ sinh vang lên rõ ràng.

Sau đó, người nữ sinh kia bắt đầu kể về việc Y Sương "bắt nạt" Chua Ngọt như thế nào.

Đằng sau đó là thân thể Chua Ngọt ướt nhẹp.

Thân thể lạnh cóng.

Một đám đang cầm vòi xịt nước mà nô đùa, bắn thẳng vào thân thể của Chua Ngọt.

Từ này đến giờ, không phản ứng chút gì trước những hành động của những người xung quanh.

Nhưng bất chợt, nàng ta giật thót mà phản ứng.

"Này, đừng...!"

Một đứa nữ sinh đã cầm cặp của Chua Ngọt mang tới.

"Gì ? Tiếc mấy cái này hả ? Nhà giàu như cậu mà sợ không mua lại được à ?"

Đứa nữ sinh đang quay clip cầm lấy chiếc cặp mà quăng vào vũng nước.

"Ha ha...!"

Chúng nghĩ cả rồi.

Trò đùa này, có bị trách phạt, cũng không bị gì nặng nề.

Không phải đánh g·ây t·hương t·ích bạn bè, có chăng cao lắm chỉ được coi là đùa giỡn với nhau.

Thái độ trên video, cũng hoàn toàn là đùa giỡn xịt nước vào nhau.

Đoạn clip còn quay lại vài cảnh chính những đứa trong bọn xịt vào nhau.

Thật sự cũng như là trêu ghẹo mà thôi.

Giờ cũng là sau giờ học, thầy cô không quản.

Mà nếu có thì sao ?

Làm như có mấy thầy cô thật sự thèm quan tâm đến việc b·ạo l·ực học đường ?

Mắt Chua Ngọt long sòng sọc.

Vội chạy ra chỗ chiếc cặp bị quăng vào vũng nước.

Xịt...!

Cuộn thân thể mà che lấy chiếc cặp ấy.

Tiếng nước bắn ướt đẫm chiếc áo trắng của nàng ta.

"Haha...! Gì vậy ba ? Nhà giàu mà giữ của dữ vậy ?"

"Nhìn kìa ! Ha ha ha !"

Xịt.

Xịt.

Xịt.

Những tiếng xịt nước áp suất cao liên tục vang lên.

Chua Ngọt vẫn ôm chặt chiếc cặp.

Nếu chỉ là sách vở thông thường, nàng sẽ không tiếc.

Nhưng.

Cô không muốn những vật này bị hư hại.



Chiếc cặp.

Những cây bút mực.

Cuốn sổ ghi chép, được mẹ ghi vào trong đó những gì cần ôn tập.

Có cả máy tính mà ba mua.

Vì chúng là những thứ ba mẹ đã mua cho Chua Ngọt vào ngày nhập học.

Xịt.

Xịt xịt !

Chua Ngọt cắn răng mà nhẫn nhịn.

Được.

Cứ làm đi.

Chỉ thế này, nàng chịu đựng được.

Chỉ một chút thế này... Không là gì cả...!

Hi vọng lúc đấy, chưa rời khỏi nàng ta.

.

.

.

Một thành mười.

Từ những trò đùa tưởng như vô hại, không quá lâu để chúng biến tướng.

Bị cạo mất một chỏm tóc sau.

Giấu đi đồ vật.

Cười đùa sau lưng.

Cắt rách áo.

...Nhờ một thằng nam sinh tè vào bình nước uống.

...Bảo với nàng ta.

Ba mẹ đang chờ đón trước cổng trường.

.

.

.

"Ha ha ha..."

"Đùa vui thật."

Mình nghĩ gì vậy chứ.

"Má ! Nó chạy ra khỏi tiết học thiệt kìa !"

"Ha ha ha !"

Tại sao mình lại tin chứ ?

Chua Ngọt siết chặt tay.

Đứng sững sờ trước cổng trường.

Một đứa trẻ lên 5 cũng biết.

Đó chỉ là một lời nói dối.

Tại sao ?

Tại sao mình lại tin ?

Tại sao mình lại.

Muốn tin ! ?

.

.

.

Do mình cả.

Chua Ngọt đã nghĩ thế.

Không biết nữa.

Thực sự không biết nữa.

Có lẽ, đây là quả báo cho mình.

.

.

.

Ánh mắt Chua Ngọt nhìn xuống mặt đất.

.

.

.

Ba mẹ...

Ba mẹ đâu rồi...?

.

.

.

Hai người thực sự... Mất rồi sao ?

.

.

.

Con... Thực sự chỉ còn một mình sao ?

.

.

.

Ánh mắt chứa đựng hi vọng le lói mà Chua Ngọt cố gắng gìn giữ bao lâu nay.

Lúc này như vụt tắt.

.

.

.

Cố gắng biết bao nhiêu.

"...A."

"Thật nhớ."

Vị sườn xào chua ngọt mẹ nấu.

Giọng nói vọng từ dưới bếp.

"Li ơi ! Xuống ăn cơm !"

Giọng bố trầm trầm gọi nàng ta dậy.

"Li ! Dậy ! 7h rồi !"

"Mới 6h30 mà ba !!!"

Đôi lúc, còn xách nàng như xách mèo mà lôi ra xe.

"..."



"Ba."

"Mẹ."

"Thật nhớ hai người."

.

.

.

Chua Ngọt quay người lại.

Nhìn đám nữ sinh đang cười cợt quay clip.

"Sao ? Sợ rồi hả ? Thôi ! Vào đi !"

Tiếng cười đùa xuề xòa.

Rôm rả.

"Đừng hiểu lầm."

Nàng ta mỉm cười.

Im lặng chợt được tạo nên bởi nụ cười kia.

Chua Ngọt nắm lấy lan can.

Nhưng một chân đã rời bờ tường.

"Là tôi. Bắt nạt bản thân."

Có lẽ là như vậy.

Con về rồi.

Lời nói mỗi chiều về, Chua Ngọt sẽ tự nói với bản thân khi về nhà.

Cảm giác căn nhà trống rỗng.

Không có ai đón chờ mình trở về.

Cảm giác hằng ngày trằn trọc, lo lắng.

Không biết rốt cục họ đã đi đâu.

"Ba."

"Mẹ."

"Con về rồi."

.

.

.

"..."

Vô Nhất không biết nói gì.

Bầu không khí trầm đi hẳn.

Im lặng hơn rất nhiều.

.

.

.

"OÁI !!!"

"Nhảy rồi ! Nhảy rồi kìa !!!"

'Quỷ gì vậy !? Bắt nạt giả vờ là vậy đó hả !?"

"Trời ơi ! Mau gọi cứu thương ! Mau mau mau !!!"

.

.

.

Tiếng gió thổi rít.

Đến ù cả tai.

Mọi âm thanh đều bị trấn át.

Một đoạn phim như chạy qua đầu.

Nhớ lại tất cả những ký ức Chua Ngọt có với ba mẹ.

Và cả với Y Sương.

A...

Kỳ lạ thật nhỉ.

Từ nãy đến giờ, mình không thấy cậu ấy dưới sân trường.

Ở đâu rồi nhỉ ?

.

.

.

Thôi, cũng tốt.

Mình cũng không muốn Y Sương thấy cảnh này.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Bặp.

.

.

.

Mắt nàng ta trợn to.

Đau.

"A....a....!"

Cánh tay của Chua Ngọt rất đau.

Cơ thể nàng đong đưa.

"A....!!!!"

Tiếng rên rỉ vang lên.

Nhưng không phải là Chua Ngọt.

"Đỗ.... ! Thị... ! Mai... ! Linh !"

Tiếng hằn học rõ ràng.

"Cậu... Khốn kiếp...!"

Tiếng ấm ức rõ ràng.

Bàn tay kia nắm chặt.

Nắm chặt cổ tay Chua Ngọt.



Có c·hết, nó cũng sẽ không buông.

Tầng dưới.

Thấp hơn sân thượng vài tầng.

Y Sương từ lúc thấy Chua Ngọt trên đó, đã vội vã chạy lên.

Răng cắn chặt.

Lấy hết sức bình sinh mà cố gắng kéo lên.

Hận.

Nàng ta đang hận sức khỏe của mình không đủ tốt.

Không đủ để tự mình kéo cậu ấy lên.

"Hứ...Hức...!!!"

Nước mắt chảy ra.

Thế nhưng Chua Ngọt không nhìn thấy được.

Từ góc nhìn của nàng, chỉ thấy được cánh tay của Y Sương đang giữ chặt mình.

Gương mặt kia đã vùi vào thành tường, cố gắng kéo lên.

"A...! A...........!!!!"

Nàng nhận ra.

Y Sương đang bị lôi ra theo.

Không đủ sức để kéo mình vào.

"Y Sương...! Bỏ ra đi !"

"Cậu ngã mất !"

"CẬU IM ĐI !" Tiếng gào thét vang lên.

Khiến Chua Ngọt phải giật mình.

Y Sương đó giờ, chưa từng thét vào mặt bất kì ai.

Nhưng lúc này, đang thật sự nạt vào mặt Chua Ngọt như vậy.

"Ai cho cậu ngu xuẩn như vậy hả !?"

"Tớ đã hứa sẽ giúp cậu tìm lại ba mẹ rồi cơ mà !"

"Ai cho cậu như vậy hả !!?"

Y Sương nghiến răng.

Tay nắm chặt thành tường

Dùng hết sức mà giữ cho Chua Ngọt không rời xuống nữa.

Nhiều giáo viên, học sinh cũng đang hốt hoảng mà vội vàng chạy lên.

Nhiều học sinh ở tầng đó cũng đang vội đến.

Chua Ngọt giật mình.

Lực tay của Y Sương có thể rõ ràng cảm nhận được, nó đang yếu hẳn.

"Y Sương ! Bỏ ra đi ! Cậu sẽ ngã theo tớ mất !"

"Con điên này !!!!"

Y Sương như phớt lờ lời Chua Ngọt nói.

Bàn tay như chắc chắn, sẽ không buông.

Soạt.

"A...!"

"A...!"

Không kịp.

Không một ai đến kịp để giữ họ lại cả.

Cả hai cùng rơi xuống.

Kèm theo là tiếng thét của vô vàn học sinh.

Y Sương ôm chặt lấy Chua Ngọt.

Cả hai cứ vậy mà bắt đầu rơi xuống.

"Con ngốc này ! Làm cái gì vậy !!!"

Chua Ngọt giật mình.

Nàng ta cố gắng mà đưa bản thân xuống dưới.

"Nghĩ cái gì vậy hả !?"

Định lấy thân đỡ cho mình khỏi cú v·a c·hạm sao ?

Chua Ngọt cực kỳ hoảng hốt.

"A....!!! !" Y Sương hét lên.

Chua Ngọt giật mình.

Tay Y Sương với ra.

Không.

Suy nghĩ của Y Sương không phải là chịu cú ngã thay cho Chua Ngọt.

Nó kinh khủng hơn nhiều.

Mắt Chua Ngọt trợn tròn.

RẮC.

Âm thanh rõ ràng.

Bàn tay Y Sương với ra.

Tự để tay mình kẹt vào lan cang tầng dưới.

Chua Ngọt không tin vào mắt mình.

Cánh tay kia bấu.

Bấu rất mạnh quanh người Chua Ngọt.

Còn cánh tay còn lại.

Y Sương đã hi sinh cánh tay đó.

Nàng ta không có sức kéo Chua Ngọt lên.

Nên nhất quyết thả ra.

Dùng chính thân thể mình, giữ lại sinh mạng cho Chua Ngọt.

Cơn đau đến điếng người.

Nếu không nhờ adrenaline đang chạy khắp thân thể lúc này, Y Sương chắc đã ngất xỉu vì đau đớn.

"Ha...!"

Cánh tay còn lại của Y Sương cũng đã mất sức.

Nhưng môi Y Sương vẫn còn mấp mé.

"Tay..."

"Lấy tay... Che đầu...!"

"M...Ma...Mau...!!!"

Kiệt quệ.

Bàn tay của Y Sương thả lỏng ra.

Chua Ngọt lại tiếp tục ngã.

Nhưng ít nhất ở độ cao còn lại.

Sẽ không phải nhất định là c·ái c·hết

Chua Ngọt chảy nước mắt.

Hai tay che đầu lại.

Đón nhận điểm v·a c·hạm không thể tránh khỏi.