Chương 419: Ăn Năn
Chua Ngọt nằm ngả ra giường của mình.
Tựa đầu lên chân của Y Sương.
"Vô Nhất, cậu sẽ thế nào nếu là nguyên do dẫn đến -c·ái c·hết- của một ai đó ?"
Một câu hỏi... kì lạ.
'Tôi sẽ vô cùng đau khổ... ăn năn, hối hận."
"Cậu là một người tốt." Chua Ngọt nhắm mắt.
"Phải."
"Nếu cậu gây nên c·ái c·hết cho một ai đó, cậu sẽ vô cùng đau khổ, hối hận."
"Mặc cho nó có thật sự là do cậu hay không."
"Ví dụ đi, nếu người cậu vô tình làm họ c·hết có con thì sao ?"
"Cậu sẽ làm gì."
...
Những câu hỏi này.
Có gì đó không đúng.
"...Tôi sẽ cố hết sức để có thể giúp đỡ con của họ."
"...Cố gắng chuộc lỗi. Quả là con ngoan trò giỏi." Chua Ngọt giơ ngón tay.
"...Một thời gian ngắn sau khi ba mẹ tôi m·ất t·ích."
"Sau khi tôi đi hỏi thăm tại ELDRIWARE."
"Họ bảo rằng họ không biết gì về việc ba mẹ tôi m·ất t·ích."
"Nhưng hãy để lại số điện thoại và địa chỉ nhà. Nếu có chuyện gì liên quan đến ba mẹ tôi họ sẽ lập tức liên lạc."
"Tôi đã làm vậy."
"Vài ngày sau đó, trước cửa nhà tôi có một bưu kiện."
"Ban đầu tôi còn nghĩ đó là do ba mẹ ở một nơi nào đó gửi đến."
Chua Ngọt đột ngột bật cười.
"Họ đang trong một nhiệm vụ tuyệt mật nào đó giải cứu hành tinh chăng ?"
"Nhưng không phải."
"Bên trong là tiền. Thứ mà tôi thực sự không thiếu thốn."
"Tôi có tài khoản của họ, số tiền trong đó hoàn toàn đủ để tôi sống một đời không quá khó khăn."
"Kèm theo đó là một đống văn bản dài, nhưng nội dung chính là."
"Cách sử dụng tiền hiệu quả."
"Nên đầu tư thế nào."
"Những trang tham khảo, hướng dẫn cách nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa."
"Về cơ bản là những thứ mà người gửi nghĩ một đứa học sinh cần biết để sinh tồn mà không có cha mẹ."
"...Đầu mối đầu tiên của cô phải không ?" Vô Nhất cau mày.
"Đúng vậy." Chua Ngọt búng tay.
"Suy luận ngay sau đó của tôi, chính là ai là người gửi."
"Không khó để hiểu được nhỉ ?"
"Người gủi hoặc là ba mẹ tôi không thể lo cho tôi lúc này, hoặc..."
"Một kẻ vô cùng cắn rứt lương tâm vì để một đứa trẻ mồ côi cha mẹ." Vô Nhất tiếp lời.
"Nhưng không có đủ dũng khí để đối mặt với đứa trẻ đó."
Chua Ngọt gật đầu.
"Tôi liên tục tìm cách để tìm ra người gửi bưu kiện đó."
"Xin mọi người quanh khu vực này trích xuất camera."
"Lắp camera quanh nhà đề phòng người bí ẩn đó quay trở lại."
"Tìm bất kì manh mối nào từ những vật được gửi đến."
"Thế nhưng thời điểm đó khá là công cốc."
"Bưu kiện được gửi đến bằng tên giả, giao qua chuyển phát nhanh."
"Địa chỉ gửi đi cũng là giả."
"Mọi manh mối tôi cố gắng tìm kiếm để không có kết quả."
"Mọi cố gắng tìm kiếm đều đi vào ngõ cụt."
Vô Nhất càng trở nên tò mò.
"Vậy làm sao cô tìm ra người đó ?"
Chua Ngọt ngồi dậy.
Khoanh chân, chống cằm mà cười.
"Vì tôi hiểu người khác."
Vô Nhất có chút bất ngờ.
Lúc đó, Chua Ngọt hẳn chỉ 14,15 tuổi.
"Hiểu người ?"
"Tôi lặp lại nhé.." Chua Ngọt tiếp tục.
"Nếu người cậu vô tình làm họ c·hết có con thì sao ?"
"Cậu sẽ làm gì."
Vô Nhất sững sờ.
"Cô..."
"Cậu vẫn rất nhanh nhạy, một điểm cộng đó." Chua Ngọt mỉm cười.
Thật sao...?
Từ những gì Vô Nhất biết được, hắn mường tượng được chuyện gì xảy ra tiếp theo.
Một đứa trẻ 14 15 tuổi, có thể nghĩ như vậy ?
"Không có một chút manh mối nào."
"Lúc đó là vậy."
"Nhưng một kẻ còn biết ăn năn hối lỗi, có chỉ bỏ một cái thùng như vậy, rồi làm ngơ không ?"
"Tất nhiên là không."
"Nhất định kẻ đó sẽ sốt sắng, lo lắng."
"Âm thầm theo dõi tôi."
Chua Ngọt bật cười mà ngả người qua Y Sương, ôm chầm nàng ta.
"Đúng không ? Chị đại bắt nạt ?"
"Xin đừng gọi mình bằng cái biệt danh đó." Y Sương thở dài.
Tuấn Anh phì cười.
"Anh thôi ngay." Y Sương ngay lập tức lườm với ánh mắt sắc như dạo.
"Dạ." Bất giác mà Tuấn Anh dùng từ dạ. Mồ hôi đổ ra.
"Tôi phải hành động nhanh."
"Bởi vì sự ăn năn của một người, có thể theo thời gian mà nguôi ngoai."
"Tất nhiên là có những người mang theo ăn năn hối lỗi theo cả đời, nhưng tôi chưa có đủ dữ kiện cho việc đó."
"Không thể chắc chắn kẻ đó là loại người nào."
Chua Ngọt đùa nghịch mà kéo tay Y Sương.
"A...!"
Người nàng ta ngả xuống giường.
Y Sương bị kéo theo, cứ vậy mà ngả lên người nàng ta.
Nàng ta trêu ghẹo mà nắm lấy tay Y Sương đè lên cổ mình.
Mũ trùm của hoodie rớt ra, để các lọn tóc xõa ra trên giường.
Ánh sáng len lói từ máy tính khiến khung cảnh có chút... mờ ám.
Vô Nhất có chút sững sờ.
"...Y Sương, hóa ra đây là bạn gái của cô..."
"Không phải." Y Sương cau mày.
Chua Ngọt bật cười.
"Tôi là con gái, là bạn của Y Sương."
Sau khi đùa nghịch xong, thì Chua Ngọt tiếp tục mở lời.
"Y Sương đã giúp tôi."
"Suốt năm sau đó, tôi đã b·ị b·ắt nạt."
"Người bắt nạt, chính là Y Sương."
"Hồi ấy, tôi thật sự lo lắng cho cả hai đứa ấy đấy." Tuấn Anh gãi đầu.
"Đùng một cái hai đứa là bạn thân của nhau, lại quay sang như vậy."
"Tôi cố gắng hỏi Y Sương tại sao nó cũng không nói gì."
"Đã là bí mật, càng ít người biết càng tốt chứ ?" Chua Ngọt ôm bụng cười.
"Kế hoạch của tôi chính là vậy."
"Tôi để cho tất cả mọi người nhìn vào, thấy rằng tôi b·ị b·ắt nạt."
"Sách vở bị xé."
"Bàn học bị viết lên đầy những lời bôi nhọ."
"Đồ dùng bị giấu đi."
"Quần áo bị làm bẩn."
Vô Nhất có chút khó chịu.
Vô Nhất biết chuyện từng xảy ra với Hoa Nhi.
Điều đó khiến trong lòng cậu có chút khó chịu khi nghe về việc bắt nạt.
Cũng như "vở diễn" này.
Y Sương thở dài.
"Tôi ghét lúc đó."
Nàng ta che mặt.
Chua Ngọt chọt chọt vào má Y Sương.
"Không sao mà, cậu cố giúp tôi thôi."
"Cơ mà cô nương này chửi người khác kém lắm cơ... khặc khặc."
"Đồ Ăn Xong Không Rửa Tay."
"Không hiểu luôn á !?"
Chua Ngọt cười càng ngày càng lớn.
"Ái Ái Ái !!! Đau ! Y Sương ! Đau tớ !"
Y Sương không một chút nương tình, vừa véo vừa vặn phần đùi của Chua Ngọt.
"...Tôi chưa từng mắng chửi ai bao giờ."
"Sao mà biết được."
"Rốt cuộc phải để Chua Ngọt soạn lời thoại lúc bắt nạt."
Chua Ngọt cười ha hả.
"Vậy nó có tác dụng không ?" Vô Nhất hỏi.
Cả hai đứng hình.
"Không..." Cả hai cùng ũ rũ.
"Có thể là do kẻ đó biết được tôi và Y Sương từng là bạn bè, có thể là diễn kịch, hoặc quá bận rộn, nên không kịp biết tình hình."
Y Sương có chút im lặng.
"..Có thể không kể đoạn sau được không ?"
Chua Ngọt xoa xoa đầu Y Sương.
"Hì. Không sao mà."
Chua Ngọt thẩn thờ mà nhìn lên trần nhà.
"Đã là một đứa trẻ cố gắng gây chú ý, tôi phải tìm một cách khiến hắn nhất định phải chú ý."
Vô Nhất vô thức mà nhìn lên theo.
Ô...?
Một tờ báo.
Được dán lên trần nhà.
Chua Ngọt lại dùng chiếc điện thoại của mình mà chiếu lên.
"Nữ sinh trung học nhảy lầu vì b·ị b·ắt nạt."
Vô Nhất sững sờ.
"...Này."
"Thế này hơi quá rồi đấy ?"
"Diễn kịch phải có giới hạn chứ."
"Chẳng phải là liên lụy đến Y Sương sao ?"
Lên cả báo, trang nhất.
Vỡ diễn này đi quá xa rồi.
Không thể nào bảo rằng Y Sương không bị liên lụy.
Chua Ngọt.
Nhẹ mỉm cười.
Tuấn Anh và Y Sương cùng im lặng.
Nàng ta nhẹ cởi bỏ hoodie ra.
Bên trong là một chiếc áo crop top và quần đùi.
Da thịt lộ ra nhiều hơn rất nhiều.
Lộ rõ được nhiều vết sẹo trên cơ thể.
"Ai bảo đấy là diễn ?"
"Ngày hôm đó, tôi thực sự đã nhảy."