Chương 418: Pháp Tắc và Ký Ức
"...Tôi sẽ tự cho rằng cô biết những việc này là vì hack vào hệ thống nhé ?"
"Cũng được." Chua Ngọt gật gù.
"...Vậy tại sao Pháp Tắc lại đặc biệt đến mức mọi người chọn tôi ?"
Chua Ngọt lúc này mới búng tay.
"Câu hỏi hay."
Nàng ta lại đưa cây bút ra trước mặt Vô Nhất.
"Nhìn vào cây bút này."
"Ghi nhớ nó."
"Tất cả chi tiết."
"Mỗi một vết trầy, mỗi một vết nhem."
"Chất liệu, màu sắc."
"Sau khi đã nhìn kỹ càng."
"Nhắm mắt lại."
Vô Nhất chăm chú mà làm theo.
"Tưởng tượng ra hình ảnh của cây bút đó."
"Làm được chứ ?"
"...Được ?" Vô Nhất trả lời.
"Tốt."
"Bây giờ tạo nên một cây bút y hệt trên tay cậu đi."
"Làm sao mà làm được má ?" Vô Nhất ngây người.
"Thì đó." Chua Ngọt thu cây bút về.
"Người chơi nói chung, sẽ dễ dàng tiếp cận với Minh Tưởng hơn."
"Bởi vì Minh Tưởng thực chất chính là sự tập trung cao độ, tuyệt đối."
Nàng ta nhẹ chạm vào đầu mình.
"Chỉ việc tập trung suy nghĩ, chúng ta đã chạm nhẹ vào Minh Tưởng rồi."
"Còn Pháp Tắc."
"Không phải là thứ mà người chơi có thể đơn giản có được."
"Bởi vì khác với yêu cầu của Minh Tưởng, là sự tập trung cao độ."
"Yêu cầu của Pháp Tắc, là làm một kẻ điên."
"Suy nghĩ sai lệch đi thực tại."
"Biến suy nghĩ sai lệch của mình thành thực tại."
Chua Ngọt vừa xoay xoay bút vừa ngồi lại xuống ghế.
"Những kẻ có tài năng trong việc sử dụng Pháp Tắc, chính là những kẻ trong nhà thương điên."
Nàng ta lấy bút mà chỉ chỉ vào Vô Nhất.
"Việc cậu mở khóa được Pháp Tắc, đã là một điều phi lý rồi."
Hai bàn tay của Chua Ngọt đưa ra.
Như thể làm hai cái cân.
"Bên trái là người chơi."
"Bên phải là người thuộc Nhất Thế."
Nàng ta nghiêng tay bên trái, cho nó hạ thấp xuống, như một cái cân được đặt vật nặng lên trên.
"Gọi người chơi có tài năng bẩm sinh cho việc này, chi bằng gọi chúng ta có nền tảng tốt."
"Chúng ta sống trong một thế giới tiến bộ thông qua việc suy nghĩ."
"Càng suy nghĩ nhiều về một thứ, chúng ta càng dễ tập trung."
"Đấy."
"Nền tảng vững chắc để học được Minh Tưởng."
"Trong khi đó."
Chua Ngọt lại nghiêng tay về bên ngược lại.
"Pháp Tắc lại nằm về việc niềm tin."
"Một niềm tin không hề có căn cứ."
"Con người từ thời cổ đại, chắc hẳn sẽ học Pháp Tắc dễ hơn rất nhiều."
"Bởi vì họ dễ dàng tin tưởng lửa sẽ lạnh. Nước sẽ khô, bầu trời nằm dưới đất."
"...Tất nhiên là cần một ai đó bảo họ vậy."
"Nhưng như thế đó."
"Niềm tin tới ngu ngơ, trí tưởng tượng bay xa."
"Đó là nền tảng cho Pháp Tắc."
"Người của Nhất Thế, nơi phép thuật, những sức mạnh phi thường hiện hữu."
"Họ dễ dàng chạm đến Pháp Tắc hơn."
"..." Vô Nhất im lặng.
"Này..."
"Cô đang cố bảo là tôi ngây thơ ngu ngơ dại khờ đấy hả ?"
"Chắc vậy thật." Y Sương, Tuấn Anh, Chua Ngọt cùng nghĩ.
Vô Nhất nhăn mặt.
Dùng ngón tay nắn nắn trán.
"...Tôi cũng muốn điên rồi đấy."
Pháp Tắc...
Minh Tưởng...
Cái quỷ gì vậy...
"Không có gì ngạc nhiên." Chua Ngọt bật cười.
"Có rất nhiều thứ khiến tôi nghĩ tôi điên rồi vào cái ngày tôi xâm nhập được vào COSMINTO."
Vô Nhất gãi gãi đầu.
"Thôi thì cũng lỡ điên rồi..."
Cậu chỉ tay vào giữa không trung.
"Làm sao mở bảng hệ thống vậy ?"
"Chấp nhận số phận quá vậy." Y Sương, Tuấn Anh, Chua Ngọt cùng nghĩ.
"...Hiện tại thì cậu chưa mở được đâu, nhưng nếu cậu muốn thì sớm thôi."
"Vậy việc cô vừa nói."
"Thử dùng Pháp Tắc."
"Ý cô là sao ?"
Chua Ngọt mỉm cười.
"Minh Tưởng có thể được sử dụng."
"Vậy cậu nói tôi nghe."
"Tại sao Pháp Tắc không thể sử dụng được ở thế giới của chúng ta ?"
"Vì nó vô lý vãi ý !?" Vô Nhất trả lời ngay.
Vô Nhất quơ quơ tay cố gắng lý giải.
"Ờ. Mắt chuyển màu. Tôi nuốt logic tạm chấp nhận được."
"Pháp Tắc mà dùng được thì cô thành thần mẹ nó rồi !?"
Chua Ngọt bật cuời.
"Thế giới của chúng ta, chưa từng có người gọi là thần linh sao ?'
Vô Nhất ngây người.
Im lặng.
"Ý của cô là...?"
"Thôi, cậu tự đi mà suy nghĩ, tôi lười giải thích." Chua Ngọt chuyển chủ đề.
"Nói chung là được thôi."
"Nếu cậu tập luyện, hẳn là sẽ được."
"Cách tập luyện thì trong thời gian tới, chúng tôi sẽ giúp sẽ cậu."
"Trước hết."
"Để tôi nói gia nhập hội, thì nhiệm vụ của cậu là gì nhé ?"
Vô Nhất chăm chú nghe.
"Nhiệm vụ của cậu là..."
Một nửa hào hứng.
Một nửa... lo sợ.
Chính hắn không biết được, mình đang dấn thân vào điều gì.
Nhưng dù gì, trong thâm tâm Vô Nhất.
Đang có chút gì đó hiếu kỳ, hào hứng.
Chờ đợi...
Nó sẽ là gì ?
.
.
.
"Cứ chơi game tiếp thôi."
Hể...?
Mặt hắn nghệch cả ra.
"Chứ còn gì nữa ? Cậu nghĩ tôi sẽ yêu cầu cậu làm điệp viên à ?"
Nàng ta nắm tay áo Vô Nhất, nhẹ kéo lên mà nhìn tay hắn.
"Cơ bắp của cậu chưa đủ đánh nhau đâu." Nàng ta bật cười.
"Này...! Tôi cũng có đi tập Gym đấy nhé !"
"Từ hồi nào cơ ? Hai con chuột này đánh được ai ?" Chua Ngọt bật cười.
"Này ! Tôi có chơi thể thao mà !"
"Tiếng anh gọi cơ thể này là sleeper build đấy nhé ! Sức mạnh được che giấu dưới những lớp áo này đấy !"
"Sleeper ? Sleep luôn thì có ?" Chua Ngọt nhe răng cười.
Y Sương và Tuấn Anh nhìn hai người họ đang chí chóe với nhau.
Tuấn Anh không khỏi xoa đầu mà mỉm cười.
"...Họ thân nhau nhanh đấy nhỉ ?"
Y Sương gật đầu.
"...Chua Ngọt không phải kiểu người khó giao tiếp với người khác. Không khó để cậu ấy bắt chuyện."
"Nếu là cậu ấy vài năm trước thì sẽ khó gần hơn, nhưng hiện tại cậu ấy đã tốt hơn nhiều rồi."
Tuấn Anh khoanh tay nhìn.
"Thật... Hồi đó chở em đi gặp nó khó gần hơn nhiều."
Y Sương và Chua Ngọt vốn dĩ là bạn từ thuở nhỏ.
Bởi vì thế nên giai đoạn Chua Ngọt nghỉ học, Y Sương cũng là người đến nhà động viên Chua Ngọt đi học.
Đến cuối cùng... Chính Y Sương cũng bị cuốn vào những điều không tưởng.
Tuấn và Y Sương đều không phiền lòng về việc này.
Bởi vì chính họ... Cũng muốn tìm về "nhà" của chính mình.
"Nói tóm gọn lại, thứ tôi cần là cậu khám phá trò chơi này."
"Nhất Thế."
Vô Nhất lại chỉ sang Y Sương.
'Câu hỏi cũ, tại sao lại cần tôi khi cô có một con quái vật ngay đây ?"
"Đừng có xài lý do tôi đánh bại Y Sương, giờ ra solo 1 v 1 tôi chưa chắc thắng nổi một hiệp đâu."
Cái chức nghiệp của Y Sương quá bá, hắn kham không nổi.
Chua Ngọt lắc đầu.
"Y Sương chỉ mạnh khi đối đầu với kẻ địch là người chơi thôi."
Chua Ngọt nhảy lên giường mà ôm lấy Y Sương.
Láy tay nhéo nhéo má nàng ta.
"Người bạn thân này của tôi vẫn có nhiều mặt không giỏi mà."
Vô Nhất có chút bất ngờ.
Y Sương không phản ứng gì.
Như thể bị Chua Ngọt ôm chầm lấy, nhéo má như vậy là rất bình thường.
"Có thứ mà tôi tò mò mà tôi nghĩ là với khả năng của cậu sẽ giúp được."
"Cụ thể là gì ?" Vô Nhất cau mày.
"Mộ Kiếm Tiên." Nàng ta đáp ngay.
"Đấy là một phó bản của trò chơi."
Chua Ngọt bấm nhẹ nút trên mặt nạ.
Một hình ảnh Mộ Kiếm Tiên chụp từ trên cao được hiển thị ra.
"Nơi đây trước khi tìm ra cổng vào Mộ Kiếm Tiên, là địa danh được gọi là Núi Đao."
"Là nơi yên nghỉ cuối cùng của Kiếm Tiên."
"Phó bản của trò chơi là một trong số ít những vùng mà công ty DMG có quyền chỉnh sửa, thiết lập."
"Đó cũng là một trong những nơi tôi hứng thú nhất trong Nhất Thế."
"Bởi vì mỗi một phó bản, là ký ức của thế giới đó."
"Tôi đã nói với cậu rồi, khi tôi xâm nhập COSMINTO và tìm lấy hình cảnh của Karra."
"Nó bị lỗi."
"Thế nhưng những thứ mà tôi quay lại được, cả những ký ức của thế giới mà tôi truy cập."
"Đó chỉ là một đoạn phim."
"Một kẻ không muốn kẻ khác thấy, sẽ cố phá hủy đoạn phim đó."
"Nhưng những mảnh ký ức có bên trong dữ liệu của phó bản. Chúng không đơn thuần là đoạn phim."
"...Ầy, diễn tả sao giờ ?" Chua Ngọt ngao ngán.
"Nó không có sự tương xứng trong thế giới của chúng ta."
"Nó như một giấc mơ, hoặc như chứng kiến tận mắt người thật việc thật."
"Như được xem một vở kịch được tái hiện trước mắt vậy."
"Nó không phải là đoạn phim quay lại."
"Không thể bị phá hủy bởi kẻ khác nhúng tay vào."
"Khi có được những mảnh ký ức cần thiết, tôi có thể trích xuất từ đó những dữ liệu cần thiết."
Vô Nhất vuốt cằm suy nghĩ.
"Thứ lỗi nếu câu hỏi này làm cô khó chịu, cô có thể không trả lời."
"Cô có nói..."
"Mục đích cuối cùng, chính là tìm lại ba mẹ..."
"Vậy rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra với họ ?"
Chua Ngọt khựng lại một chút.
"...Tôi nghĩ là việc này, để tôi nói cho cậu nghe sau." Y Sương lên tiếng.
Nàng ta không muốn Chua Ngọt phải nghĩ đến nó quá nhiều.
"Không sao đâu." Chua Ngọt xua tay.
"Dù sao tôi cũng phải đối diện với nó."
"Xin lỗi." Vô Nhất lặng lẽ cúi đầu.
"Không có gì."
"Dù gì tôi vẫn còn có hi vọng."
Chua Ngọt gõ gì đó trên máy tính.
"Được rồi."
"Tôi sẽ kể cho cậu biết chuyện gì đã xảy ra với ba mẹ tôi."