Chương 413: Ngươi Rốt Cục Là Ai ?
Hơi nước bắt đầu bốc lên.
Rồi dần dần tạo thành hình dáng người thiếu nữ xinh đẹp vô cùng.
Những giọt nước lăn tăn lơ lửng giữa không trung mà tạo lại hình thù của nàng.
"...Ngươi còn được gọi là Schurke."
"Đúng vậy." Diệc Nhật gật đầu.
"...Ngươi không biết gì về Bạch Thú."
"Đúng vậy." Diệc Nhật lại gật đầu.
Ngu ngốc cũng đoán được mờ mờ.
Hẳn là nàng ta biết hắn là ai rồi. Không cần phải giấu giếm.
"..."
Cả hai im lặng.
"Khặc...!"
"Nào nào nào ! Bình tĩnh !"
Hơi nước lơ lửng giữa không khí.
"Ngươi đang đùa ta đấy à ?"
Hình bóng bằng những hạt sương, những hơi nước kia cau mày mà nhìn hắn.
Một cục khí phình to ở động mạch Diệc Nhật.
Diệc Nhật vội chỉ tay vào cổ mình.
"Thuật Tra Khảo."
"Dùng đi."
"Rồi cô sẽ biết tôi nói thật hay không."
Diệc Nhật nhắm mắt.
Đằng nào cũng không c·hết ở đây được.
Như Nguyệt trợn to mắt.
"Ngươi...!"
Diệc Nhật chạm tay vào ngực mình.
Đẩy mạnh một cái.
Máu tươi ngay lập tức phun ra từ miệng.
Cảnh tượng bằng mắt thường cũng có thể cảm nhận được.
Sức mạnh của Diệc Nhật đang biến mất.
"Thuật Tra Khảo có một số hạn chế nếu kẻ bị tra khảo tu vi quá cao."
"Tôi giúp cô rồi đấy."
Nơi đây là Tổ Yêu Tháp.
Mọi thương tổn đều chỉ là tạm thời.
Nhưng ít nhất, nếu đúng hắn nghĩ.
Thứ này sẽ giúp mở ra nhiều bí mật mà hắn muốn.
"...Ngươi có phải đến từ một thế giới khác không ?"
"...Không ? Ngươi nói gì vậy ?" Như Nguyệt cau mày.
"Ha...Ha ha ha...!"
Như Nguyệt giật mình.
"Ngươi điên rồi à ?"
Khặc...!
A...!
Hắn mở to mắt.
Được...!
Được rồi...!
Con mẹ nó...!
Suốt bây lâu nay, mỗi lần hắn cố gắng hỏi về người ở đây.
Bất kì khi nào hắn có ý định hỏi về việc liên quan đến thế giới cũ, thế giới khác, hệ thống đều chặn họng hắn.
Mất kết nối muôn năm !
Tức là ở thời điểm này...
Hắn không hề bị hệ thống ngăn chặn !
Vì tốt cho hắn ? Gì chứ ?
Từ lâu, Diệc Nhật đã vô cùng muốn biết thêm về chính mình rồi.
Bị thả vào một thế giới xa lạ, không biết đường về.
Không có ký ức trước kia.
Không ai muốn cảm giác đó cả.
Cái cảm giác như mình chỉ là một con rối.
Luôn có những sợi dây treo mình lơ lửng giữa không trung.
Không được chạm mặt đất.
Không thể tự mình đứng vững.
Nhất cử nhất động, đều không theo ý mình.
Từ lâu, Diệc Nhật đã cảm nhận được điều đó từ hệ thống.
Mỗi nhiệm vụ, mỗi phần thưởng, mỗi thứ hắn có được.
Đều thông qua hệ thống.
Như một con đường đi thẳng, không hề có lựa chọn.
"Khục...Ha..."
"Ha ha ha...!"
"Như này có khi lại là phúc..."
Diệc Nhật cười lớn.
Nụ cười này khác với nụ cười thường ngày của hắn.
"Khặc...!"
Một vòng nước buộc vào cổ hắn.
"Diệc Nhật."
"Ta nói thẳng nhé."
"Ta muốn g·iết ngươi."
Hắn mỉm cười.
Như thể hắn còn chẳng quan tâm.
"Ta biết."
"Thế còn vế tiếp theo đâu rồi ?"
"Nhưng...?"
Sẽ luôn luôn có chữ nhưng.
Nếu không cuộc trò chuyện thậm chí sẽ không bắt đầu.
Nàng ta vẫn sẽ cố gắng g·iết hắn như nãy đến giờ.
Vấn đề là Tổ Yêu Tháp không cho phép nàng ta làm vậy.
Như Nguyệt cau mày.
"Nhưng... Ngươi có gì đó... Không đúng."
Diệc Nhật mỉm cười.
"Mời dùng thuật."
Vút.
Như Nguyệt cũng sẽ không bất cẩn.
Chỉ vì hắn mời gọi, mà xem như hắn nhất định sẽ nói thật.
Cạch.
Hệ thống đã offline.
【Hệ thống tạm thời đang mất kết nối, mọi thông tin hiển thị đều là thông tin được lưu trữ trong bộ nhớ, không phải là thông tin được cập nhật theo thời gian thực.】
【Thuật Tra Khảo đã được kích hoạt.】
Một chiếc gông xiềng hiện ra trên cổ hắn.
Hình ảnh đặc trưng của Thuật Tra Khảo.
Diệc Nhật vẫn cười hí hửng.
Trái ngược với gương mặt âm trầm của Như Nguyệt.
Đang vô cùng rối bời, không hiểu tên trước mặt đang nghĩ gì.
Bão Nhãn Cô Nương ngước đầu lên nhìn lên trời cao nhìn cảnh tượng kia.
Thật là tương phản.
Kẻ đang bị gông xiềng, tiêu tán sức mạnh, lại đang nở nụ cười vui vẻ.
Tay nắm lấy dây diều mà lơ lửng.
Người vô cùng tự do, bay bổng giữa không trung lại đang có vẻ mặt âm trầm, u buồn.
Tay đang siết chặt, chờ đợi câu trả lời từ kẻ như đang trên mây kia.
"Ngươi không biết gì về Bạch Thú ?"
"Đúng vậy." Diệc Nhật gật đầu.
"Mỗi lần ta cố tìm thông tin về nó, ta đều bị ngăn chặn."
Thuật Tra Khảo không hề phản ứng.
Không có một chút gì là nói dối.
"...Không thể nào."
"Ngươi đang lừa gạt ta...?"
Như Nguyệt không tin vào những gì đang diễn ra.
Hắn...? Không biết một chút gì ?
Không lẽ nào có thủ thuật nào đó để qua mặt Thuật Tra Khảo ?
"Như Nguyệt. Nếu ta đoán không lầm, vô hẳn phải có liên quan đến Hắc Y Hội."
Hắn đủ nhạy bén để nhận biết được.
Những kẻ bất phàm tới mức như nàng ta ở thế giới này, kiểu nào cũng phải liên quan tới Hắc Y Hội.
Bị chúng dí suốt mà, hắn ngửi được.
Phụ nữ đẹp, lợi hại, nguy hiểm, nhiều bí mật.
10 người thì 9 người là từ đó mà ra.
"Vậy thì cô phải biết Thuật Tra Khảo không phải là một thứ dễ qua mặt."
"Hắn chỉ vào gông xiềng trên cổ mình."
"Đến cả bà Thiên Ma nhà cô đeo nó vào còn phải nói không sai một lời. Cô nghĩ tôi lừa được cô sao ?"
Như Nguyệt im lặng.
"...Ngươi rốt cục là ai ?"
Diệc Nhật mỉm cười.
"Cô đã hỏi đúng câu hỏi rồi đấy."
Tim hắn như có gì đó thắt lại.
Đôi mắt hắn có chút rưng rưng một cách không nhận thức.
"...Ta đã chờ người hỏi ta câu hỏi này, không biết đã bao nhiêu lâu rồi."
Thực sự.
Hắn không còn gọi nàng ta là "nàng" nữa.
Như chiếc mặt nạ hắn đeo đều đã gỡ bỏ.
"Tên của ta, là Minh Nhật."
"Ánh mặt trời sáng tỏ."
"Thế nhưng, ta lại là kẻ mịt mờ nhất trong tất cả."
.
.
.
Trong lúc này.
Tại một căn phòng tói đen.
Chỉ có màn hình máy tính làm nguồn sáng.
Dòng thông báo hiện lên trên màn hình.
【Thông Báo ! Thông Báo !】
【Tìm Được Tín Hiệu Của Một Hệ Thống Bị Đánh Mất Trong Dòng Thời Gian !!!】
"Ồ...?"
"Gì đây ?'
Người đó bấm vào cửa sổ hệ thống.
"...Minh Nhật."
Cái tên hiện ra trực tiếp được kéo đến một cửa sổ khác.
"Tìm kiếm thông tin người này. Mục m·ất t·ích."
Ting.
Gần như tức khắc, kết quả đã hiện ra.
【Minh Nhật. Mất tích năm xxxx.】
【Được lưu trữ trong kho tư liệu cũ, chưa được số hóa.】
【Người thân trực tiếp hiện tại: Không có.】
【Họ hàng: ...】
【Được báo cáo m·ất t·ích vào ngày mẹ của cậu ta mất.】
【Cảnh sát đã ngừng tìm kiếm bởi vì không có một chút manh mối nào.】
"...Hoàn toàn biến mất."
Người kia xoa cằm, đẩy kính.
Một lọn tóc rớt khỏi chiếc hoodie quá khổ che kín người.
Một nụ cười nở ra, được ánh sáng màn hình soi rọi.
"Có lẽ nào...? Cậu ta là người xuyên không đầu tiên ?"
Cạch cạch cạch cạch.
Bàn phím liên tục được gõ.
【Mọi người, tôi tìm được một tín hiệu hệ thống bị mất trong dòng thời gian của Nhất Thế.】
【Có thể là người xuyên không đầu tiên.】
【Địa điểm cuối cùng được ghi nhận là Vùng Đất Dạ Hoàng.】
【Ai có thể điều tra về nó không ?】
Dòng tin nhắn ngay khi được gửi đi, đã có nhiều bong bóng chat đang gõ chữ.
Một tin nhắn được gửi đến.
【Gửi tôi thông tin đi.】
"Được rồi."
Người bên màn hình máy tính lập tức gửi thông tin có được lên group chat.
【Tôi gửi lên nhóm, mọi người đều có thê xem qua.】
Ting.
"Người này..." Một người nhận được dữ liệu vừa rồi trầm ngâm.
"...Đã gặp qua tại Thu Vũ Thành."
Lúc đó hắn cải trang.
Nhưng nàng ta có thể nhìn thấu được nó.
Ting ting.
Thông báo hiện lên.
【Y Sương đã nhận được dữ liệu bạn gửi.】
【Tiểu Ngọc đã nhận được dữ liệu bạn gửi.】
【@SFS!?-Tên được mã khóa-23R#!@ đã nhận được dữ liệu bạn gửi.】