Chương 414: Mặt Trời Đỏ
Hai bóng đen trong căn phòng tối.
"Rốt cuộc cũng tìm được rồi sao !?"
Một giọng la hào hứng vang khắp căn phòng.
"Be bé thôi ! Mồm to thế !" Tiếng cằn nhằn của một người khác vang lên.
Người mặc hoodie đen, đeo kính kia thở dài, ngoáy ngoáy lỗ tai.
"A....Xin lỗi." Người vừa hét to che miệng.
"Y Sương bảo là một chút nữa sẽ ghé qua đây, giờ cũng gần một chút rồi."
Người mặc hoodie nhìn màn hình máy tính.
Ding dong.
Tiếng chuông cửa vang lên.
"Đấy, đúng giờ vãi."
Người mặc hoodie gỡ mũ trùm của áo xuống, mở công tắc đèn.
Căn phòng được lộ ra rõ ràng hơn.
Người vừa la to lên kia nhìn quanh, có chút sững người.
"...Lần đầu tôi thấy căn phòng này được mở đèn đấy."
"Tôi chỉ mở đèn khi có khách thôi." Người mặc hoodie càm ràm, mở cửa đi xuống."
"Này ! Tôi không phải là khách sao ? Lần nào gặp cậu phòng đều tắt đèn mà !"
"Không. Anh là cục nợ." Người đội hoodie lè lưỡi.
Mái tóc đen nhuộm chân tóc màu đỏ, rất ấn tượng lộ ra.
Lúc này mới nhìn ra được đây là một người nữ.
...Một căn phòng kì lạ.
Vẫn có máy game.
Vẫn có máy tính.
Vẫn có buồng máy.
Thậm chí có cả kệ sách.
Trên đó ngoài nhiều loại sách nâng cao chuyên ngành COSMINTO, thì còn cả sách giáo khoa.
Cô ta.. Thật sự rất trẻ.
Nhưng thứ làm anh ta bất ngờ.
Chính là các bức tường.
Kín mít.
Như thể giấy dán tường.
Vô số tờ giấy về người m·ất t·ích.
Vô số sợi chỉ được ghim, đan xen như đang truy tìm manh mối.
Và bức tường bên cạnh giường...
Có nhiều tấm hình bị xé ra, nhàu nát.
Có thể cảm nhận được, cảm xúc của cô ta lúc đấy không ổn định chút nào.
Cạch.
"Làm phiền rồi."
Tiếng bước chân nhỏ nhẹ lên phòng.
"Yo. Em gái."
Y Sương vẫn còn mặc đồ hầu gái.
"Hóa ra có việc của anh là ở đây đấy hả ?"
Người vừa la to kia.
Là Tuấn Anh.
"Việc khác. Nhưng ngay khi nghe tin thì anh chạy ngay đến đây."
Tay áo xắn lên.
Khoanh tay mà cười.
Y Sương cũng không hỏi nhiều.
Nàng biết anh mình coi trọng việc này thế nào.
"Yo ! Y Sương, không có ai đi cùng chứ ?"
"Không." Y Sương nhìn một cách kì lạ.
"Thế người kia là ai ?"
Hả...?
Y Sương nhìn ra đường.
"..."
"Nếu đó là thanh tra cảnh sát gì đấy thì chúng tôi có quyền không cho vào nhé." Tuấn Anh nghiêng đầu nhìn xuống dưới nhà.
Ngay sau đó, anh ta nhận ra người lén theo đuôi Y Sương kia là ai.
"À thôi. Người quen." Tuấn Anh gãi đầu.
"...Làm gì mà đến nhà tôi đông thế không biết." Người mặc hoodie cũng thở dài.
"Thế có nên cho vào không ?" Cô hỏi tiếp.
"...Cho vào đi." Tuấn Anh thở dài.
.
.
.
Bịch.
Y Sương ngồi lên giường.
Người mặc hoodie ngồi trên ghế máy tính.
Uống một tách cà phê nóng hổi vừa pha.
Tuấn Anh đang đứng khoanh tay.
Tất cả đều nhìn vị khách không mời.
"...Anh không phải là stalker chứ ?" Y Sương nghiêm nghị nhìn hắn.
"...Tất nhiên là không !" Hắn thở dài.
"...Vậy tại sao lại đi theo tôi ?"
Người theo sau Y Sương.
Chính là Vô Nhất.
"..." Hắn im lặng một chút.
Tình huống ngượng ngùng gì thế này.
"Chua Ngọt, tắt đèn đi." Y Sương thở dài.
Cạch.
Người mặc hoodie với tay tắt công tắt.
Căn phòng lập tức tối đi, chỉ còn ánh sáng màn hình máy tính và vài thiết bị.
"Chua Ngọt... Tên cô lạ thật đấ-"
Vô Nhất giật mình.
Nhạc.
Âm nhạc.
Rất to .
Liên tục vang lên.
Tiếng nhạc xập xình, như ở quán bar vũ trường vậy.
Lên là lên là lên.
Điếc cả lỗ tai.
Ồn quá...!
"Ái !"
Y Sương nắm cổ áo hắn kéo xuống.
Ngay lập tức hai người kia cũng hiểu ý mà chụm vào.
4 cái đầu bọn họ rất gần nhau.
"Mấy người làm gì vậy !"
Y Sương chỉ vào mắt nàng ta.
"Mới nãy tôi đã nói gì hả ?"
"Thị lực của nó rất kém."
Vô Nhất giật mình.
Căn phòng quả thật rất tối.
Vậy ra Y Sương bảo tắt đèn, là để che đi ánh mắt của "thứ gì đó" mà nàng ta có kể ?
"Chưa có gì xác định rõ ràng được nó có tai hay không, nhưng nếu có, thính lực của nó cũng rất kém."
Âm nhạc khá ồn. Nhưng vẫn đủ để dí sát mặt nhau như thế này họ có thể nghe nhau.
"Tạp âm nhiều cũng rất tốt."
"Để tránh nó đọc môi, tụ sát lại nhau như vậy là tốt nhất."
Vô Nhất nuốt nước bọt.
"...Thế cuối cùng tại sao anh lại theo tôi ?" Y Sương hỏi hắn.
"Cậu ta là người mà cô nói đó hả ?" Chua Ngọt nhìn chăm chú Vô Nhất.
"Phải."
Tuấn Anh cũng xoa xoa cằm.
"Cậu có vô tình biết Lâm Nương thích gì không- úi !"
Y Sương tát đầu Tuấn Anh một cái rõ kêu.
"Chính sự."
"Rồi rồi !" Tuấn Anh thở dài.
Vô Nhất lấy lại bình tĩnh.
Mẹ nó.
Mọi chuyện thật là rối răm.
Hắn cảm giác như mình đang lạc vào một giáo phái vậy !
Nuốt nước bọt.
Vô Nhất cuối cùng cũng mở lời.
"Lá bài."
Cậu rút ra lá bài kia.
"Nó thay đổi sau khi tôi rời đi."
Đồng thời bật đèn của điện thoại mà rọi vào cho mọi người thấy.
"Úi !" Chua Ngọt mở to mắt.
Tuấn Anh cũng xoa xoa cằm.
Y Sương không có cảm xúc gì rõ ràng, nhưng vẫn có băn khoăn.
Là lá bài Perdita Moira mà cậu ta rút được.
Karm'Adhvanra.
"Sao lại mang cái thứ này vào phòng tôi ! A a a a Đốt nó đi !"
Chua Ngọt không dám thét lớn, thành ra âm thanh không to, nhưng vô cùng hoảng loạn.
"Bình tĩnh đi. Không sao đâu." Y Sương trấn an.
Tuấn Anh nhìn lá bài, có đổ chút mồ hôi.
Bọn họ đều biết, lá bài này có hình biểu trưng là một con mắt trên ngọn lửa xanh lam.
Nhưng lúc này.
Tên lá bài, số thứ tự, mọi thứ vẫn như cũ.
Nhưng hình ảnh đã thay đổi rõ ràng.
Con mắt đỏ ngầu. Điên loạn.
Ngọn lửa xanh lam kia đã dạt ra.
Lộ ra một con đường đằng sau ngọn lửa, đi đến chân trời.
Đến mặt trời...
"Không phải mặt trời." Tuấn Anh nhìn ra.
Hình tròn, với nhiều tam giác bao quanh.
Hình tượng điển hình của mặt trời.
Nhưng nhìn kỹ, mới thấy nó quỷ dị.
Bên trông hình tròn, là vô số hình tròn khác.
Mặt trời có thể được minh họa bằng màu đỏ, nhưng không phải là màu đỏ máu như thế này.
Các hình tam giác kia...
"Là răng."
Nó không phải là mặt trời.
Nó là một cái miệng khổng lồ giữa bầu trời.
Như miệng của một con sâu quỷ to lớn trong phim giả tưởng.
Kèm theo một dòng chữ ghi ven theo con đường đến chân trời kia.
"Những chữ này tôi không đọc được." Vô Nhất chỉ vào nó.
"...Là ngôn ngữ của Nhất Thế." Y Sương nhìn chăm chú.
"...Mọi...con đường...."
"...Đều dẫn đến ta."
Chua Ngọt rùng mình.
"Đốt nó được chưa ?"
Tuấn Anh thở dài.
"Đốt nó cũng không có nghĩa lý gì đâu."
Y Sương suy nghĩ một chút.
Cuối cùng lấy ra chiếc khăn tay của mình, bọc lại lá bài.
Sau đó đưa lại cho Vô Nhất.
"Tạm thời giữ nó đi."
"Đừng mở nó ra."
"Được..." Vô Nhất có hơi run mà cầm lấy nó.
Mọi thứ quá đỗi kỳ quái.
Bảo hắn không bị dọa một chút là không thể.
"Vậy bây giờ... Tôi làm gì ?"
Chua Ngọt, Tuấn Anh, Y Sương.
Ba người họ nhìn nhau.
Rồi cùng gật đầu.
"Cậu cũng đã lỡ đến đây rồi, để cậu tham gia cũng được."
"Uầy, để anh làm người giải thích lần này được không ?"
"Không. Để em. Anh giải thích buồn ngủ lắm." Y Sương lắc đầu.
"Đau lòng quá vậy...!" Tuấn Anh ũ rũ.