Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 412 : Cuồng Cẩu




Chương 412 : Cuồng Cẩu

Cuộc sống của tác giả đang gặp hoàn cảnh không tốt, đừng lo, tác không bỏ truyện đâu, nhưng tác cần một khoản thời gian để ổn định và xử lý mọi thứ, xin lôi bạn đọc rất nhiều ! :(

Sẽ cố gắng ra chương khi có thể !

--

【Mất Kết Nối.】

Dòng chữ hiển thị trước mắt của Diệc Nhật.

Cái gì...?

Mất kết nối ?

Tại sao ?

Suốt thời gian dài đằng đẵng mà hắn sống ở thế giới này, lần đầu tiên dòng chữ này hiện ra.

"Hệ thống...!? Alo !? Hệ thống...!!?"

Phực.

Hắn trợn to mắt.

Không cho hắn thời gian rảnh rỗi, vô số lỗ trên cơ thể hắn đang ứa ra máu.

"Má !"

"Như Nguyệt, đình chiến nói chuyện một chút coi !"

Póc.

Âm thanh như tiếng bong bóng vỡ.

Thế nhưng là thứ đáng sợ nhất một người có thể nghe thấy.

Mạng máu.

Vô số bong bóng nổ ra từ các mạch máu trong cơ thể hắn.

"Mẹ kiếp...!"

"Khục...!"

Póc póc póc.

Xì xì.

Máu chảy ra từ khắp nơi trên thân thể hắn.

Như Nguyệt...

Nàng ta không chỉ điều khiển nước, chất lỏng.

Chất lỏng hóa thành khí.

Nàng ta điều khiển cả khí...!

Một thứ sức mạnh không hề khoa trương, vô cùng lặng lẽ !

Cứ thế mà hủy hoại hắn.

Ting ting ting.

Diệc Nhật giật mình.

【Quản Trị Đang Bị Chiếm Quyền】

【Quản Trị Hiện Tại: Bạch Thú.】

Bạch Thú...?

【Quản Trị Hiện Tại: @!@FSA!???!?.】

【Quản Trị Hiện Tại: Ẩn danh.】

【【"Xin chào. Kẻ kém may mắn."】】

【【"Hãy để ta giúp ngươi thoát khổi gông xiềng."】】

Tâm trí Diệc Nhật vừa ổn định lại.

Cơ thể chưa kịp khôi phục, đã ngay lập tức tiếp tục bị Như Nguyệt cho nổ.

Bóng khí trong cơ thể liên tục nổ tung.

Một cảnh tượng khó coi.

"Mẹ nó..."

"Như Nguyệt- Khặc...!"

Bốp.



Bóng khí ngay cổ hắn nổ tung.

Đứt cả thanh quản.

Nàng ta thật sự không muốn nghe hắn nói gì cả.

"Khục...!"

"Như Nguyệt...!"

"Cho ta biết, nàng biết gì về Bạch Thú...!!!"

Khựng.

Diệc Nhật giật mình..

Âm thanh hoàn toàn lặng im.

Ngưng rồi ?

Nàng ta thật sự ngưng rồi.

"...Ngươi có ý đồ gì ?"

"Ha...! Nói chuyện với nàng khó thật đấy !"

Hắn ôm chiếc cổ vừa hồi phục.

Giọng nói của hắn vẫn còn rất khàn.

"Thà như thanh lâu, bỏ tiền để chuyện trò cùng nàng vài ba tiếng, dù mắc nhưng có lẽ còn dễ hơn."

"Nếu ngươi còn nói nhảm, chúng ta có thể tiếp tục."

"Thôi thôi !" Diệc Nhật than thở.

Bà mẹ nó.

Không c·hết được.

Nhưng bị nàng ta h·ành h·ạ như thế này cũng chẳng hay ho gì cả.

"Ta nghĩ ngươi vốn dĩ là kẻ hiểu rõ nhất Bạch Thú là ai chứ."

Diệc Nhật thở dài.

"Không."

"Ta chính là kẻ không biết rõ Bạch Thú là ai nhất."

.

.

.

Một không gian vô định.

Thảo nguyên với cỏ trắng như tuyết.

Một nơi chẳng hề giống thế giới Nhất Thế, với những loài cây kì lạ.

Ở giữa tất cả, là một chiếc cay to lớn. To lớn hơn bất kì ai có thể tưởng tượng.

Nó to hơn cả một tòa thành.

Tán lá che lấp đi bầu trời.

Nhưng chính những chiếc lá của nó lại như những tấm gương.

Tạo nên ánh nắng trắng xóa chiếu rọi nơi đây.

Một người đang đứng giữa bãi cỏ kia.

Mái tóc trắng xóa, óng ánh bạc kim, dài tới eo.

Là một nam nhân.

Có thể nhận định thông qua thân thể săn chắc của hắn.

Nhưng gương mặt, lại bị một thứ ánh sáng kì lạ che lấp.

Thân thể cũng không hoàn toàn giống con người.

Hắn có tới 3 cánh tay.

Hai tay đối xứng như một người bình thường.

Nhung một cánh tay lơ lửng.

Không kết nối với cơ thể.



Rất có thể sẽ nghĩ nó là một phụ kiện, nếu như màu da, chất liệu của nó y hệt thân thể trắng bệch của hắn.

Cánh tay kia tự do mà di chuyển khắp nơi.

Hắn đang im lặng, nhìn thứ hiển thị trước mặt mình.

【Mất Kết Nối.】

【Kết nối lại.】

"...Không thể nào."

Không thể nhìn được bất kì cảm xúc gì ở gương mặt bị thứ ánh sáng kì lạ che lấp.

"Kết nối lại." Hắn ra lệnh cho bảng hệ thống trước mặt.

【Không Thể Kết Nối Lại.】

"..." Hắn im lặng.

Suốt khoản thời gian dài đằng đẵng, hệ thống chưa bao giờ như vậy.

Là do ảnh hưởng của Tổ Yêu Tháp ?

Trước đây tên đó đã từng đến nơi đó rồi, không có chuyện gì xảy ra cả.

Thứ có khả năng ngắt kết nối hệ thống...

【【"Ngươi vẫn không khác gì ngày đó nhỉ, Bạch Thú."】】

Một giọng nói vang lên.

Không thể xác định được là nam hay nữ.

Thậm chí, có phải là con người hay không.

Giọng nói như là một sự đồng thanh.

Sự tập hợp của vô số giọng nói phát ra cùng lúc.

Từ một chiếc máy radio cũ.

Hình dáng kia của Bạch Thú quay sang nhìn.

"...Ngươi là ai ?"

Giọng nó đó lộ rõ vẻ tức giận.

【【"Haha."】】

Âm thanh kia cười cợt hắn.

【【"Đường đường là Bạch Thú."】】

【【"Kẻ ăn Thế Giới."】】

【【"Cũng có ngày phải làm quân cờ cho kẻ khác."】】

【【"Hahahahahahaha...!"】】

Bạch Thú dùng thần thức trải khắp thế giới.

Không có ai ở đây.

Kẻ hắn đang nói chuyện cùng, hoàn toàn không có ở đây.

"...Không phải giọng nói rõ ràng."

"Sự hiện diện còn không có."

"Khặc."

Hắn bật cười.

"Nhát đến mức không dám lộ diện, lại dám mở miệng trêu chọc bổn tôn ?"

"Nực cười."

【【"Bạch Thú... Nếu là trước đây có lẽ ta đã rất e sợ ngươi."】】

【【"Nhưng giờ nhìn lại, ta chỉ có thể nói rằng."】】

【【"Ngươi thật thảm hại."】】

【【"Chỉ là một thế giới cỏn con, tốn không biết bao lâu xong việc."】】

【【"Ngươi thật sự để Hắc Y Thiên Ma trì hoãn lâu đến vậy sao ? Một con đàn bà tầm thường, không xứng đáng đứng ngang hàng với chúng ta."】】

【【"Với chúng ta, chẳng khác gì ngươi bị một con giun dế vật ngã ra đất."】】

【【"Trò cười lưu truyền vạn cổ."】】

Bạch Thú cau mày.

Răng có chút nghiến.



Gân máu có chút lộ ra trên gương mặt.

"Có tài khua môi múa mép, thì đến trước mặt ta mà chào hỏi đi."

"Sâu bọ."

【【"Ha ha ha ha ha."】】

【【"Ngươi thật thảm hại."】】

【【"Đừng lo. Chúng ta sẽ sớm gặp nhau thôi."】】

【【"Hẹn ngươi vào ngày Bạch Dạ."】】

"Được." Bạch Thú siết chặt tay.

"Nếu ngươi không xuất hiện, ta tự có cách tìm ra ngươi là ai."

【【"Hahaha... Ngươi đừng lo."】】

【【"Ngươi sẽ nhất định được mời đến, Bạch Thú ạ."】】

"Mời đến...?"

【【"Ngươi nghĩ sao ?"】】

【【"Ngươi thật sự nghĩ lâu như vậy mà ngươi chưa làm được, sẽ không ai đến làm thay ngươi ?"】】

【【"Bạch Thú, Lần Bạch Dạ đến, ngươi sẽ không còn là chủ nữa đâu."】】

【【"Ta sẽ là kẻ chủ trì cho bữa tiệc thịnh soạn đã được chưng cất kỹ càng này."】】

Bạch Thú im lặng.

"Khà."

"Ra là vậy."

Hắn nhe răng cười.

"Hóa ra là một kẻ muốn nhăm nhe con mồi của ta."

Ánh mắt của hắn trộn lẫn giữa tức giận, và hung tàn.

Như ánh mắt của một con dã thú bị kẻ khác giật mồi.

Khó chịu, hung tợn.

"Ngươi có thể thử."

"Nhưng nên tự nhớ cái giá của việc đưa tay vào miệng một con thú săn mồi."

【【"Ha ha ha."】】

【【"Để ta nhẹ tiên đoán cho ngươi một điều, Bạch Thú."】】

【【"Từ thời điểm này, mọi việc của ngươi đều sẽ không hề trôi chảy một chút nào đâu."】】

【【"Đến cuối cùng,."】】

【【"Ngươi sẽ c·hết trong tay một kẻ si tình."】】

Bạch Thú trừng mắt tức giận.

"Cứ thử nếu ngươi có thể. Sâu bọ."

"Rồi ngươi sẽ thấy hậu quả của việc chạm vào con mồi của bổn tôn."

【【"Bổn tôn. Bổn tôn !"】】

【【"Thật là một từ vô nghĩa để gọi chúng ta, ngươi không nghĩ vậy sao ?"】】

【【"Khi đã đến mức độ của chúng ta, ai lại không trân quý ? Ai không là tôn ?"】】

【【"Hay là tự ngươi thấy được chính mình yếu hèn hơn chúng ta, nên mới phải luôn cố gắng nghĩ rằng mình ngang hàng ?"】】

Bạch Thú nhe nanh mà cười.

"Chúng ta quả thật không ngang hàng."

"Ta gọi chính mình là bổn tôn, để nhắc tất cả những kẻ gặp ta."

"Ta, là tôn."

"Các ngươi, chỉ là ti."

【【"Hahaha. Thật thú vị."】】

【【"Cuồng vọng. Cuồng ngôn."】】

【【"Cuồng cẩu."】】

Sau lời nói đó. Âm thanh cũng kết thúc.

Như nơi Bạch Thú đang đứng, chưa từng có sự tồn tại của kẻ kia.