Chương 411: Mất Kết Nối
Cuộc sống của tác hiện không ổn, mọi người thông cảm vì truyện ra lâu, sẽ sớm đền bù sau khi mọi việc đã xong.
-
Tí tách.
Tí tách.
Những giọt mưa vẫn liên tục rơi xuống.
.
.
.
Bão Nhãn Cô Nương ngước nhìn lên bầu trời.
Ngọn lửa phừng lên từ thân thể Diệc Nhật.
"...Chuyện gì đang xảy ra ở trên kia vậy..."
Ầm.
Một đám kẻ đầu chó mặc giáp, mang theo thái đao lao tới.
"Ha..."
Phừng.
"Khục...!"
Vài kẻ không đủ sức, lập tức hoảng sợ.
Bão Nhãn Cô Nương giật mình.
Theo bản năng mà thổi ra làn khói bảo vệ bản thân.
"Nhà Khuyển Thần cũng gan lớn lắm rồi."
"Dám tự mình định tội một Đại Danh khác ?"
Kim Khuyển trợn to mắt, nuốt nước bọt.
Ngoài hắn ra, tất cả những tên khác đều đã bị đẩy lùi hoặc quỳ xuống bởi áp lực.
Áp lực kinh người tỏa ra.
Dù chỉ vừa mới khôi phục, thân thể vẫn còn suy yếu.
Thực lực của một Đại Danh vẫn không thể coi thường.
Thế nhưng, Kim Khuyển vậy mà nhe nanh cười.
"Ha ha ha !"
"Cô Hoạch Điểu ! Giờ phút này, ngươi còn là Đại Danh !?"
"Từ lúc ngươi cấu kết với Ma Tộc, danh hiệu đó đã bị tước đi rồi !"
Cô Hoạch Điểu trừng mắt nhìn hắn.
Phập.
"Khục...!"
Một chiếc lông vũ ngay lập tức đâm thẳng vào cổ Kim Khuyển.
"Nói những lời ngươi thực sự tin đi."
"Hay lại là lời con chó già kia bón cho ngươi ?"
"Làm chó canh, ngươi còn chưa phải con đầu đàn."
Ánh mắt Cô Hoạch Điểu lộ rõ sự tức giận.
Bão Nhãn Cô Nương không nói gì.
Đúng.
Xưa nay, không ai không biết Cô Hoạch Điểu căm hận ma tộc.
Mỗi Đại Danh nắm giữ một trọng trách trong vùng đất của Dạ Hoàng.
Khuyển Thần mang nghĩa vụ điều hành q·uân đ·ội và bảo vệ Dạ Hoàng.
Liêm Dứu mang nghĩa vụ buôn bán và ngoại giao.
Tam Túc Ô với năng lực tiên tri mang theo nghĩa vụ quân sư cho Dạ Hoàng.
Miêu Cổ mang nghĩa vụ quản lý nông nghiệp, lương thực cho cả vùng đất.
Và cuối cùng...
Cô Hoạch Điểu.
Nhà chim Diệc.
Mang nghĩa vụ làm tuyến đầu chống lại Ma Tộc có ý định nhen nhóm xâm nhập vào vùng đất của Dạ Hoàng.
Vì lẽ đó, không biết bao nhiêu sinh mệnh người nhà chim Diệc ngã xuống vì Ma Tộc.
Thậm chí...
Bạo Nhãn Cô Nương cau mày.
Sinh mệnh cuả đứa con của chính mình.
Nỗi căm hận của Cô Hoạch Điểu đối với Ma Tộc, là tận xương tủy.
Việc bà ta cấu kết với Ma Tộc, nghe chẳng khác gì một trò cười.
Nhưng nàng ta hiểu được tại sao Kim Khuyển lại dám mở miệng như vậy.
Còn chẳng quá rõ sao ?
Nhà Khuyển Thần muốn dán một cái lý do chính đáng để kết thúc nhà chim Diệc.
"Khặc...Ha ha ha ha...!"
"Cô Hoạch Điểu ơi là Cô Hoạch Điểu !"
Tiếng cười khục khục của Kim Khuyển nghe có phần ghê tởm, đáng sợ.
Dù không dọa được ai ở đây, nhưng người thường nghe phải sợ là sẽ kh·iếp vía.
"Ta tin, có một chút quan trọng sao ?"
Răng nanh rõ ràng mà nhe ra.
Máu vẫn còn đang liên tục chảy ra từ cổ hắn.
Lông vũ sắc hơn cả dao ngay lập tức mà cắt đứt động mạch hắn.
Nhưng Tổ Yêu Tháp không để cho hắn c·hết.
Phực.
Kim Khuyển lấy tay mà bứt cọng lông vừa đâm vào cổ mình ra.
"Thứ quan trọng, là người sống ở vùng đất này tin."
"Lũ con người ngu xuẩn luôn nghĩ rằng chúng được chúng ta bảo vệ !"
Cô Hoạch Điểu lườm hắn.
"Sáng mai... Không. Tối nay, ngay trong tối nay."
"Tin tức về nhà chim Diệc cấu kết với Ma Tộc sẽ lan truyền khắp vùng đất Dạ Hoàng."
"Chắc hẳn ngươi cũng biết tin tức nơi đây được lan truyền đi nhanh đến mức nào mà nhỉ."
Bạo Nhãn Cô Nương thở dài.
Yêu Tộc vẫn chỉ đang ẩn mình trong thế giới của loài người.
Dù trong bóng tối, Yêu Tộc điều hành vùng đất này đi chăng nữa.
Nhưng việc một người nhà chim Diệc tỏa ra ma lực là không thể giấu diếm dưới con mắt Yêu Tộc tham dự Lễ Hội.
Chỉ cần một.
Một con tốt thí.
Một Yêu Tộc thí mạng, bị đem ra làm bằng chứng rằng nó nhìn thấy Cô Hoạch Điểu là Yêu Tộc, có người nhà là Ma Tộc.
Vậy là đủ.
Luật pháp của vùng đất này hoàn toàn không có h·ình p·hạt cho việc là Yêu Tộc.
Yêu Tộc, là vùng xám ngoài pháp luật.
Nhưng Ma Tộc.
Bất cứ mối quan hệ nào với Ma Tộc đều là t·rọng t·ội.
Chỉ cần từ lời đó, đem làm bằng chứng thông cáo người dân.
Sau đó, kẻ thi hành việc điều tra chính là nhà Khuyển Thần.
Việc "gài gắm" một vài chứng cứ bất lợi lên nhà chim Diệc, hoàn toàn không khó.
Cô Hoạch Điểu nhìn hắn, ánh mắt vẫn đem theo căm hận.
"Nhà Khuyển Thần các ngươi, hẳn là hao tổn không biết bao nhiêu công sức cho việc này nhỉ."
Kim Khuyển mỉm cười.
"Ngươi nói gì vậy ?"
"Giả tạo." Cô Hoạch Điểu phỉ nhổ.
Có thể dễ dàng nhận ra nhà Khuyển Thần đứng sau chuyện này.
Ngay khi Diệc Nhật tỏa ra ma lực, bà ta b·ị đ·ánh hạ.
Chúng xuất hiện không trễ dù nửa giây.
Kim Khuyển, một con chó trung thành như hắn thay vì đi làm nhiệm vụ, lại tham dự lễ hội ?
Cho xin đi.
Xuất hiện không chậm dù chỉ một nhịp.
Kẻ ngu cũng lờ mờ nhận ra có chuyện gì lạ.
"Mục đích của nhà Khuyển Thần các ngươi, rốt cuộc là gì ?"
Kim Khuyển liếm môi.
"Cô Hoạch Điểu. Bà đang hi vọng gì ?"
"Chúng ta đang chiến thắng nên lỡ mồm nói cho bà sao ?"
Cô Hoạch Điểu lắc đầu.
"Không."
Yêu lực tỏa ra đến ngột ngạt, lúc này bỗng dưng tan biến.
"Ta cho ngươi biết trước ta muốn gì thôi."
"Chứ không tới lúc sắp bị g·iết, não chó của ngươi lại chả kịp nghĩ nổi cách tự cứu mình."
Kim Khuyển lè lưỡi.
"Vớ vẩn."
Hắn cầm thái đao, đặt ngay trên đầu mình.
Đôi mắt trợn to.
Phực.
Bão Nhãn Cô Nương mowr to mắt mà nhìn cảnh tượng đáng sợ kia.
Máu văng tứ tung.
Cái đầu chó lơ lững giữa không trung.
Nhe nanh hung tợn.
"Thứ duy nhất xảy ra, là bà phải van xin nhà Khuyển Thần chừa cho nhà chim Diệc một đường sống."
"Rồi bị kéo lê ra khỏi nơi đây như một kẻ phản quốc."
"Chỉ có vậy thôi."
.
.
.
Phừng phừng.
Ngọn lửa bao quanh Diệc Nhật liên tục đốt cháy.
Tạo ra màn sương liên tục bốc ra.
Khác với hắn nghĩ.
Trong đầu đã tưởng tượng việc mình sẽ đối đầu với con Yêu Hồ khổng lồ trong không gian "chật hẹp" của Tổ Yêu Tháp.
Thế nhưng bây giờ, Như Nguyệt lại t·ấn c·ông theo cách này.
"Khoan đã."
Hắn như nhận ra điều gì.
"Như Nguyệt !"
"Nói chuyện đi !"
Ầm.
Khục !
Phổi của Diệc Nhật nổ tung, khiến máu bay tứ tung.
Xèo xèo xèo.
Máu bắn ra ngoài chưa kịp rơi xuống đã ngay lập tức bị thiêu cháy.
Diệc Nhật nhe răng cười.
Có phản ứng.
"Cô nghe thấy tôi nói đúng không ?"
Vậy là tốt.
Tức là Như Nguyệt vẫn còn đang giữ được ý thức của mình.
Ban nãy khi chiến đấu, hình dáng Yêu Hồ khổng lồ kia.
Khác hẳn so với những gì hắn cảm nhận được từ Như Nguyệt.
Nàng ta không giống kiểu người sẽ sử dụng lối chiến đấu thô kệch như vậy.
Hóa thành một con cáo khổng lồ, đập phá lung tung.
Cái gì vậy ? Đây là phim siêu nhân sao ? Hóa rô bô khổng lồ chiến đấu ?
Diệc Nhật đã chiến đấu qua không biết bao nhiêu kẻ địch ở thế giới này.
Coi như bản năng đi, nhưng hắn nhận thức được đó không phải là cách mà Như Nguyệt sẽ chiến đấu.
Tâm sinh tướng.
Phong cách chiến đấu của một người cũng được nặn lên một phần từ tính cách của một người.
Cách chiến đấu này hợp lý hơn.
"Hệ thống..."
Diệc Nhật khựng lại.
Nhìn dòng chữ hiển thị ra.
Thứ lần đầu tiên hắn thấy.
【Mất Kết Nối.】