Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 410: Kim Khuyển




Chương 410: Kim Khuyển

"Tổ Yêu Tháp xảy ra chuyện rồi ! Mau rời khỏi đây !"

"Mẹ ơi ! Mẹ đâu rồi !?"

"C·hết tiệt ! Ban tổ chức Lễ Hội đâu rồi !?"

Yêu Tộc trong tòa tháp lúc này đang tán loạn mà chạy, tìm lại chiếc cửa sổ về tới nhà của mình để vội đi vào.

Không khí sôi động của Lễ Hội đã chuyển đổi thành hoảng loạn.

"Bão Nhãn Cô Nương ! Nơi đây không ổn rồi ! Mau rời khỏi đây !"

Những người từ Nguyệt Hoa Lâu cùng đến lễ hội cùng nàng ta lúc này đều hoảng loạn.

Bão Nhãn Cô Nương ngước lên nhìn đỉnh tòa tháp.

Nguồn ma lực nồng nặc che phủ khiến bình thường không thể nào nhìn rõ được.

Thế nhưng Bão Nhãn Cô Nương không phải là "bình thường".

"Kia là... Diệc Nhật...?"

"Hắn...Tỏa ra ma lực...!"

Có chút phẫn nộ trong lời nói.

Ma Tộc.

Mối quan hệ của họ với Yêu Tộc từ xưa đến nay, đều luôn có hiềm khích.

Dù cho hiện tại đối với Nhân Tộc thì Ma Tộc và Yêu Tộc là đồng minh.

Nhưng từ lâu, Ma Tộc đã luôn không coi Yêu Tộc như ngang hàng.

Mặc cho danh nghĩa là Ma Tộc "bảo hộ" cho Yêu Tộc, nó chính xác là đàn áp.

Lễ Hội dành riêng cho Yêu Tộc từ xa xưa, đã hoàn toàn bị thế hệ sau này gọi là "Lễ Hội Yêu Ma".

Bởi vì khi đổi tên Lễ Hội này, Ma Tộc cũng đồng thời ban một lệnh cấm.

Trên danh nghĩa, là Thống Lĩnh Vạn Yêu lúc đó, nhưng ai cũng biết ai mới là kẻ thực sự ban hành lệnh này.

"Vì thể hiện sự đoàn kết giữa Ma Tộc và Yêu Tộc, tên của lễ hội sẽ được đổi thành Lễ Hội Yêu Ma."

"Để đảm bảo tên mới được sử dụng, bất kì ai sử dụng cái tên của đều sẽ bị phạt nặng."

Từ đó, cách gọi cũ dần dần mất đi.

Mười năm, không thay đổi được.

Năm mươi năm, dần thay đổi.

Sau vài trăm năm, chẳng mấy Yêu Tộc trẻ tuổi còn biết đến cái tên đó nữa.

Có chăng thì chỉ những gia tộc mà còn có Yêu Tộc với tuổi thọ cao tồn tại mới còn có thể truyền cho con cháu được.

Rất nhiều chính sách của Ma Tộc, cũng là để Yêu Tộc quên đi nguồn gốc của chính mình.

Nhiều đại gia tộc thậm chí còn phải đem con cái của mình đi học tập tại vùng đất của Ma Tộc vào lúc chúng còn nhỏ.

Tầm 6 tuổi.

Vừa đủ để bậc cha mẹ yêu thương chúng.

Vừa đủ ngu ngốc để không hiểu được lời cha mẹ chúng nói là gì.

Để cho Ma Tộc có thể dạy dỗ chúng thành những chiến binh chiến đấu cho cho Ma Tộc, coi Ma Tộc là quê hương.

Nếu Diệc Nhật là Ma Tộc, mọi việc từ giờ sẽ khác đi rất nhiều.



Vùng đất của Dạ Hoàng, dù là Nhân Tộc hay Yêu Tộc, đều rất ghét Ma Tộc.

Yêu Tộc chỉ ghét trong tối thôi, nhưng Nhân Tộc thì trực tiếp ghét ngoài sáng.

Dù Yêu Tộc tồn tại ở Dạ Hoàng cùng với nhân loại, nhưng số đông vẫn là Nhân Tộc.

Thế nên việc một Ma Tộc thực chất là người nhà chim Diệc...

Đây là họa diệt tộc.

Dạ Hoàng với cương vị đứng đầu vùng đất này, sẽ có lý do hoàn hảo để chiêu gọi tất cả các Đại Danh khác.

Tiêu diệt nhà chim Diệc.

Thứ kìm hãm các Đại Danh và Dạ Hoàng chém g·iết lẫn nhau, chính là lý do chính đáng.

Các Thủ Hộ Đại Danh một khi cho những kẻ khác lý do, chúng sẽ không ngại gì tiêu diệt.

Ai cũng muốn cái ghế Dạ Hoàng.

Loại bỏ đi một đối thủ cạnh tranh, đặc biệt là một gia tộc lớn là vô cùng hoàn hảo.

Hoặc dù cho chúng có không muốn vì các lý do khác nhau.

Dạ Hoàng vẫn sẽ ra lệnh cho diệt tộc.

Chứa chấp Ma Tộc là t·rọng t·ội như vậy đấy.

Các Thủ Hộ Đại Danh khác để giữ lấy chiếc mặt nạ "trung thần" của mình, chỉ có thể làm theo.

Bão Nhãn Cô Nương đổ mồ hôi.

Cứ thế này... Sẽ có một kẻ vô cùng được lợi-

ẦM !

"Á !"

"Oái ! Gì vậy !?"

Toàn bộ người của Nguyệt Hoa Lâu giật mình.

Khói bụi bay tứ tung.

"Người này là...!?"

Đám người của Nguyệt Hoa Lâu không nhận ra.

Đối với dân thường, việc diện kiến người này là gần như không thể.

Nhưng Bão Nhãn Cô Nương không khó để nhận ra.

"Đây là..."

"...Thủ Hộ Đại Danh của nhà chim Diệc, Cô Hoạch Điểu."

"Cái gì !?" Những người khác hoảng hốt.

Vết thương quá nặng.

Chí tử.

"Trời ơi...! Có kẻ g·iết Thủ Hộ Đại Danh !!!?"

"Có thể sao... Đây là Thủ Hộ Đại Danh đó !? Thực lực phải cỡ nào mới có thể gây nên thương tổn tới mức này !?"

"Nguy rồi nguy rồi... Nơi đây nguy hiểm quá rồi ! Bão Nhãn Cô Nương, ta nên rời khỏi đây thôi !"

Tất cả đều đang khó tin.



Nàng im lặng.

Nhìn l·ên đ·ỉnh tháp.

"Diệc Nhật... Do ngươi sao ?" Nàng nghĩ thầm.

Sau đó lắc đầu.

"Không sao đâu. Đây là Tổ Yêu Tháp."

"Tại vùng đất linh thiêng này, g·iết người không dễ dàng đâu."

Bão Nhãn Cô Nương bắt đầu giải đáp cho mọi người.

Thế nhưng sự thật rằng có kẻ đủ sức g·iết Thủ Hộ Đại Danh vẫn không đổi.

"Mau cho người báo với Thủ Hộ Đại Danh Liêm Dứu rằng có kẻ muốn s·át h·ại Thủ Hộ Đại Danh Cô Hoạch Điểu."

"Tuân lệnh...!" Người của Nguyệt Hoa Lâu hoảng sợ mà rời đi.

"Cơ mà... Chúng ta có báo về kẻ kia không ạ ?"

Người của Nguyệt Hoa Lâu chỉ tay lên trời.

"...Tùy ngươi."

Rất nhiều người đã thấy rồi, dù báo hay không báo cũng vậy.

Trong khi đó Bão Nhãn Cô Nương đã đi đến chỗ Cô Hoạch Điểu.

Nàng nhẹ cúi xuống mà nhìn.

Người này...

Thông thường, các Yêu Tộc có tuổi nếu tu vi đủ cao, giữ lấy gương mặt trẻ trung không phải là gì khó.

Thế nhưng gương mặt của Cô Hoạch Điểu.

Là của một người phụ nữ trung niên.

Nếu nói ra.

Giống như... một bà mẹ ?

Nếu không phải nhờ trang phục và khí tức, nàng đã không nhận ra rồi.

Không phải là gương mặt mỹ nhân bình thường của bà ta.

"Do cạn kiệt yêu lực sao...? Không thể nào. Không giống."

"Nếu tôi là cô, tôi sẽ rời khỏi đây. Bão Nhãn Cô Nương."

Giọng nói cất lên từ sau lưng nàng.

"A..."

"Quân triều đình đến rồi." Bão Nhãn Cô Nương phì cười.

"Nào ! Tất cả mau rời khỏi đây ! Mau !"

Tiếng nói như ra lệnh vang lên.

Bão Nhãn Cô Nương nhìn quanh.

Rất nhiều Yêu Tộc mang đầu chó đang điều động mọi người rời đi thông qua cửa sổ.

Đầu chó. Mặc giáp. Mang theo thái đao giắt bên hông.

"...Là người của gia tộc Khuyển Thần." Nàng nghĩ thầm.



"Bọn ta sẽ lo việc ở đây, mời cô trở về."

Người đang nói chuyện với cô, là Kim Khuyển.

Bộ lông vàng, gương mặt có phần dữ tợn.

Một kẻ có tiếng tăm và quyền lực trong gia tộc Khuyển Thần.

"...Nơi đây là Tổ Yêu Tháp, ta không nghĩ gia tộc Khuyển Thần có quyền đến vậy đấy."

"Thông thường thì tộc Khuyển Thần sẽ không can dự." Kim Khuyển lắc đầu.

Sau đó hắn nhìn l·ên đ·ỉnh tháp.

"Nhưng sự việc đang diễn ra, là do người thuộc vùng đất Dạ Hoàng."

"Gia tộc Khuyển Thần phải có trách nhiệm bảo vệ mọi người !"

"Đấy là nghĩa vụ của tộc Khuyển Thần ! Bảo vệ nhân dân !"

Ây da.

Lại là thứ danh dự, nghĩa vụ.

Bão Nhãn Cô Nương nghe đến ngán.

Lũ hai mặt.

Nàng ta nhận, nhưng không nói gì.

"Thôi, cô mau đi đi."

"Tới lúc ta phải làm việc rồi."

Hắn rút kiếm ra.

Phừng.

Yêu lực tràn ngập khu vực sàn của tòa tháp.

Một bóng người lơ lửng giữa không trung.

Vết thương đang dần khôi phục.

Là Cô Hoạch Điểu.

Lưỡi đao của Kim Khuyển đã giơ ra.

"Cô Hoạch Điểu !"

"Nhà ngươi chứa chấp Ma Tộc ! Tội không thể dung thứ !"

"Nhà Khuyển Thần thay trời hành đạo ! Hôm nay sẽ tiêu diệt các ngươi !"

Cô Hoạch Điểm im lặng.

Yêu Lực hoàn toàn khôi phục.

Sức mạnh của Tổ Yêu Tháp quả thật vô cùng thần kỳ.

"Tại sao..."

"Tại sao hắn lại g·iết ta ở nơi đây ?"

Chính miệng Diệc Nhật cũng biết rõ là không thể g·iết bà ta ở đây.

"Đây là ý gì...?"

Mắt Cô Hoạch Điểu trợn to.

Như phát hiện gì đó.

Không để ý rằng vô số Yêu Tộc đầu chó đã bao vây bà ta.

"Cô Hoạch Điểu ! Chịu c·hết !!!"