Chương 409: Quân Cờ
Mắt Cô Hoạch Điểu trợn to.
Trong một khoảnh khắc, như mọi ký ức về những cuộc đối thoại của bà ta và tên thần khốn nạn kia xuất hiện trong đầu.
Từng mảnh, từng mảnh chắp vá.
.
.
.
"Thưa thần linh... Tại sao phải giữ sao chiếu mệnh của Diệc Nhật thì ngài mới điểu khiển được hắn ?"
Sao chiếu mệnh không có tác dụng điều khiển một con người.
Nhưng nó ảnh hưởng rất nhiều đến vận mệnh của họ.
Khi hỏi như vậy.
Ánh mắt tên thần linh đó khi đó... Rất khác.
Giờ đây, Cô Hoạch Điểu mới hiểu ra.
Đó là ánh mắt nhìn kẻ sắp c·hết.
Không hề có chút lo sợ việc lời nói của bản thân bị lộ.
"Cô Hoạch Điểu."
"Ngươi nghĩ những kế hoạch hiện tại là từ đâu ?"
Cô Hoạch Điểu giật mình.
Tại sao lại hỏi như vậy.
Không lẽ...?
"Ý ngài là...Diệc Nhật là người làm nên những kế hoạch này ?"
Tên thần linh đấy mỉm cười.
"Phải."
.
.
.
Ánh mắt lạnh lùng của Diệc Nhật nhìn Cô Hoạch Điểu.
Ánh mắt này.
Gì vậy...?
Trong lúc hấp hối, Cô Hoạch Điểu vẫn rợn hết cả người.
Đây không phải là ánh mắt nhìn đồng loại.
Thậm chí không phải ánh mắt Yêu Tộc nhìn Nhân Tộc hay Ma Tộc.
"A...Quên mắt."
Diệc Nhật nhẹ đưa tay quệt qua mặt.
Ánh mắt ấy dần biến mất.
Để lộ biểu cảm thường ngày của hắn, của một vị công tử luôn nở một nụ cười nhẹ trên môi.
Hắn đã đeo lại chiếc mặt nạ cho chính bản thân mình.
Ánh mắt ấy, Cô Hoạch Điểu thấy rõ.
Là loại ánh mắt khinh thường.
Không coi kẻ mình đang nhìn như một con người.
.
.
.
"Hắn không coi thế giới này là hiện thực."
"Với hắn, đây chỉ là một trò chơi."
Cô Hoạch Điểu cau mày.
"Một so sánh khập khiểng."
Vị thần kia cười ha hả.
"Ta không nghĩ, các ngươi có trò chơi nào tương tự như thứ mà hắn nghĩ đến."
"Nhưng đúng vậy, mỗi một tồn tại ở thế giới này."
"Đối với hắn, không mang ý nghĩa gì."
"Ta đã dẫn dắt, dạy cho hắn như thế."
"Thế giới trước của hắn, việc g·iết người không thường xuyên như thế giới này."
"Hầu hết mọi người có thể sống cả một đời mà không cần g·iết một ai."
"Bởi vì lẽ đó, khi hắn đặt chân đến thế giới này, hắn từ chối bất kì ai."
Cái đầu quái thú của vị thần kia liếm môi.
"Do đó, ta khiến hắn nghĩ đây chỉ là một trò chơi."
Nụ cười man rợ nở ra trên gương mặt quỷ quái ấy.
"Thú vị đúng không ?"
"Bởi vì hắn nghĩ đây là một trò chơi, không hơn không kém."
"Hắn nghĩ rằng thứ thiết bị hắn dùng bị lỗi, nên hắn đang bị kẹt tại nơi đây."
"Hắn sẽ không quan tâm tay mình đã nhúng máu bao nhiêu người."
"Không lo nghĩ việc mình làm có là trái với lẽ thường."
"Ta nói..."
"Người chơi...Quả thực là một thứ v·ũ k·hí hoàn hảo."
Cô Hoạch Điểu lúc ấy.
Không hiểu hết những gì lời tên thần kia nói.
Như thể, hắn thật sự chỉ nói cho vui.
Chứ hắn cũng không cần biết Cô Hoạch Điểu có hiểu hay không.
"Như ta đã nói."
"Những kế hoạch ta dàn dựng cho thế giới này."
"Không chỉ có mỗi công sức của ta."
"Diệc Nhật...Đứa trẻ đó."
"Nó không biết nó có tài năng đáng sợ đến mức nào đâu."
.
.
.
Cô Hoạch Điểu bắt đầu rơi tự do.
Mắt bà ta híp lại.
Hơi thở trở nên hỗn loạn.
Mưa.
Như những hạt mưa.
Rào rào rào.
Róc rách róc rách.
"Tới rồi."
Mặt hồ kia chịu không nổi áp lực và sức hủy diệt của sinh vật đang cố gắng chui ra khỏi nó.
Vì thế mà dòng nước cũng không lơ lửng mà đang rơi xuống, như một cơn mưa trút xuống Tổ Yêu Tháp hoang tàn.
Cảnh tượng Lễ Hội hoành tráng, nhộn nhịp đã không còn.
Thay vào đó là một cảnh tượng tàn khốc, như mọi hi vọng đã biến mất cho Yêu Tộc.
"Mưa..."
Ánh mắt DIệc Nhật nheo lại.
"...Không hiểu sao, ta đã luôn ghét mưa."
Hắn không hề có chút ký ức gì về kiếp trước.
Nhưng trong tiềm thức, hắn lại rất ghét những cơn mưa.
Ầm ầm ầm.
Rào rào rào.
"Tới đi."
Ma lực của Diệc Nhật đã bao phủ toàn bộ Tổ Yêu Tháp.
Hắn đã sẵn sàng đối mặt với Thiên Vỹ Yêu Hồ tại đây.
Róc rách róc rách.
Không rõ là mồ hôi, hay là những giọt nước chảy ra từ mặt hồ kia đang lăn trên mặt hắn.
Hắn hồi hộp mà nhìn.
"...Đâu rồi ?"
Không còn thấy tay.
Không còn thấy mắt.
Thiên Vỹ Yêu Hồ...? Bỏ cuộc sao ?
Không thể nào.
Hay là nàng ta xảy ra chuyện gì ?
Diệc Nhật bay đến gần đỉnh tháp hơn.
ẦM.
Âm thanh chói tai vang lên.
Hắn giật mình, lập tức bùng nổ ma lực.
Cố tình đẩy lui bất kì đòn t·ấn c·ông nào đang nhắm đến mình.
Thế nhưng.
Không có ai cả ?
Chuyện gì vậy ?
Phập.
Ong ong ong ong ong ong.
Âm thanh chói tai liên tục vang lên trong tai Diệc Nhật.
Màng nhĩ của hắn chảy máu.
Cái... ?
Phập phập phập !!!
A...?
Diệc Nhật không còn nhìn thấy gì.
Đôi mắt của hắn ngay tức khắc bị băm vụn.
Phập.
Tim.
Phập.
Phổi.
Phập.
Cổ.
Phập.
Sọ.
Liên tục những vị trí chí tử, như thể bị một áp lực vô hình làm cho nổ tung.
Thân xác Diệc Nhật gần như bị phá hủy hoàn toàn.
"A..."
Tay Diệc Nhật siết chặt.
"Bất cẩn rồi."
.
.
.
"...Ngươi nói đúng, sao chiếu mệnh không có khả năng điều khiển một người."
Vị thần kia mỉm cười.
"Thế nhưng."
"Ngươi có thể điều khiển số mệnh của kẻ đó."
Chiếc đầu khổng lồ kia di chuyển đến, áp sát Cô Hoạch Điểu.
"Cô Hoạch Điểu."
"Nếu có một kẻ là chướng ngại cho mục đích của ngươi, ngươi sẽ làm gì ?"
"Giết hắn." Cô Hoạch Điểu trả lời ngay.
"Nếu có một quân cờ không nghe lời, ngươi sẽ làm gì ?"
"Vứt bỏ." Bà ta lại trả lời ngay.
"Đúng vậy. Bởi vì thế mà ta ưa thích ngươi." Vị thần kia cười khà khà.
"Diệc Nhật. Cuối cùng cũng chỉ là một quân cờ của ta."
"Một quân cờ nếu đã không còn giá trị, ta nên vứt bỏ."
"Nếu hắn phản nghịch, ta chỉ cần cho vận mệnh của hắn."
"Xui một tí là được."
"Đủ để hắn có c·ái c·hết thảm nhất có thể."
.
.
.
"Ha...Ha ha..."
Cô Hoạch Điểu bật cười.
"Thì ra ý ngươi là thế."
"Một quân cờ khi không còn giá trị, ta nên vứt bỏ."
Bà ta thở dài.
"Ta cũng chỉ là một con cờ thôi à."
Không đúng.
Cô Hoạch Điểu giật mình.
Bà nhận ra điều gì đó.
Tại sao hắn lại...
Giết ta ở đây ?
Nơi đây...?
.
.
.
"Nó không biết nó có tài năng đáng sợ đến mức nào đâu."
.
.
.
Phừng.
Một ngọn lửa đen bừng cháy lên.
Khiến cho những giọt nước từ mặt hồ kia không thể nào chạm vào hắn.
Chỉ cần chạm vào, lập tức sẽ xì thành khói mà hóa thành hơi nước.
"Ha...Ha...!!!"
Thân thể Diệc Nhật đang dần hồi phục.
Đôi mắt của hắn đã bắt đầu có thể nhìn lại.
Hắn nhìn lên.
Nhìn vào mặt hồ trên đỉnh Tổ Yêu Tháp.
Những giọt nước tràn ra như mưa kia.
Không hòa trộn vào mặt hồ.
Nó trông như hai chất lỏng tách biệt.
"Là nước."
Hắn vẫn còn nhớ khi gặp Như Nguyệt, nàng ta có nói về năng lực của mình.
"Năng lực của tộc Thủy Hồ. Chính là biến thành chất lỏng."
Ban nãy hắn cũng dính nước chảy lên người.
Nàng ta sử dụng nó để t·ấn c·ông hắn.
Toàn bộ Tổ Yêu Tháp lúc này đều dính đầy nước.
"Mẹ kiếp."
Hắn đã bao phủ nơi đây bằng ma lực để có thể tránh bị t·ấn c·ông bất ngờ.
Nhưng lại không ngờ được.
Nàng ta bao phủ nơi đây, bằng nước !