Chương 406: Khế Ước Của Quỷ
Bài nhạc mới, "Nơi Chúng Ta Gọi Là Quê Nhà" đã lên kênh Bạch Dạ Nơi Nhất Thế nhé c:
-
Đôi cánh đen phấp phới.
Những vết lỗ chỗ từ những nhát đâm của Như Nguyệt nhanh chóng mà hồi phục.
Tổ Yêu Tháp.
Nơi khiến yêu tộc mất đi quê hương của mình có thể nhìn thấy quê nhà đã mất.
Lễ Hội Yêu Ma là thời điểm Yêu Tộc hòa hoãn với nhau nhất.
Tổ Yêu Tháp là nơi Yêu Tộc thoải mái với nhau nhất.
Thậm chí có một luật bất thành văn trong Yêu Tộc, đó chính là không có c·hiến t·ranh vào ngày Lễ Hội Yêu Ma.
Vì bản chất là ngày vui hằng năm của Yêu Tộc đến thế, nhưng Yêu Tộc có cơ hội tham dự đều luôn muốn tiếp tục tham dự hằng năm.
Diệc Nhật đã từng đi dự, nên hắn cũng biết nơi đây mang lại cho yêu tộc tham dự cảm giác như thế nào.
Cách dễ nhất để khiến một người mất cảnh giác.
Chính là làm bạn của họ.
Nếu ngươi chăm chăm hỏi về thứ mà ngươi muốn biết, nhất định họ sẽ đề phòng.
Nhưng nếu ngươi hỏi về chính người đó, họ sẽ nghĩ là ngươi quan tâm đến họ.
"Ăn uống cùng nhau."
"Cùng nhau về quê nhà."
"Ầy...Như Nguyệt."
"Ta còn tưởng ta và nàng đã trở thành bạn rồi cơ."
Khí tức hắc ám trong cơ thể Diệc Nhật liên tục tuôn ra.
Khiến bầu trời làng chài bé nhỏ lúc này như có mưa giông kéo đến.
"Bạn..."
Ánh mắt Như Nguyệt đã trở nên lạnh lùng.
Khác hẳn ánh mắt tò mò, ngơ ngác trước kia.
Khác cả ánh mắt lạnh lùng ban đầu khi họ mới gặp.
Nó là ánh mắt của bao căm phẫn được đúc kết vào trong đôi ngươi như ngọc của nàng.
Những chiếc đuôi như tan thành nước, hòa quyện vào nhau.
"Ngươi nghĩ ngươi, kẻ đứng về bên đã tước đi tất cả những gì ta yêu thương."
"Có thể trở thành bạn sao ?"
Diệc Nhật thở dài.
"Nhưng ta đâu phải về phe..."
Phập.
"Thôi rồi."
"Có vẻ như không nói chuyện được rồi."
Một lần nữa, thân thể của Diệc Nhật b·ị đ·âm xuyên qua.
Hắn bóp chặt lấy chiếc đuôi nước đâm xuyên mình như một mũi lao.
Xì xì xì.
Dòng nước ấy lập tức mà bốc hơi.
Diệc Nhật gãi gãi đầu.
Giờ làm sao đây ?
Mục đích của hắn là có được thông tin.
Bây giờ nàng ta hiển nhiên là nhất định sẽ không nói cho hắn biết bất cứ điều gì rồi.
"Như Nguyệt. Ta không muốn tổn thương nàng đâu."
"Đừng ép ta."
Ánh mắt Như Nguyệt lộ lên căm phẫn.
"Miệng lưỡi..."
"Chỉ một lúc trước, nếu ta chấp nhận khế ước với ngươi."
"Không chỉ là tổn thương, chả phải ta sẽ mất tất cả sao ?"
Khế Ước, hay Khế Ước Của Quỷ.
Là thứ Schurke sử dụng để điều khiển người khác.
Từ rất lâu, Hắc Y Hội đã tuyên truyền cách phòng bị với hắn.
Sơ Tâm được tạo nên cũng chính là một trong những cách phòng tránh.
Bạch Thú và những kẻ đi theo hắn.
Rất nhiều kẻ sử dụng Khế Ước của Quỷ.
Sự đáng sợ của Bạch Thú tại Nhất Thế, không phải là sức mạnh.
Mà là mê hoặc lòng người.
Những móng vuốt của Bạch Thú len lỏi khắp thế gian này.
Chạm đến nỗi sợ, khao khát, nỗi lòng của từng người.
Hắn không đe dọa họ.
Hắn mời gọi họ đến với mình, bằng những lời hứa hẹn.
Như Nguyệt đã thấy qua không ít kẻ bị lợi dụng rồi.
Có bậc vua chúa vì trường sinh, khiến máu chảy thành sông.
Có kẻ mê muội nữ nhân, bán đi cả gia ình.
Có kẻ...
Như Nguyệt im lặng.
Tay đặt lên ngực mình.
Như Nguyệt không thực sự có khả năng chiến đấu mạnh.
Nhiệm vụ của nàng cũng thường không phải là chiến đấu trực diện.
Vì thế nên, để chiến đấu với Schurke trực diện như thế này.
Chính nàng tự mình cũng sẽ thực sự không chắc chắn.
Như Nguyệt nhẹ nghiến rang.
Sơ suất.
Là sơ suất của chính mình.
Nếu người đi cùng hắn không phải chính nàng, mà là phân thân của nàng.
Thì hoàn cảnh lúc này đã không xảy ra.
Bất chợt, nàng nhận ra.
Không.
Có lẽ, Schurke đã m·ưu đ·ồ đấy từ đầu.
Nếu hắn tiến vào đường đường chính chính từ cửa, nàng nhất định sử dụng Như Hồ đón tiếp.
Vì hắn đi từ cửa sổ, nàng không có thời gian chuẩn bị.
Không...
Hắn biết.
Hắn biết nàng không muốn chuẩn bị.
Nếu đến từ cửa, nàng sẽ theo phòng vệ mà dùng Như Hồ gặp mặt.
Nếu đến từ cửa sổ.
Nếu nàng thật sự muốn, nàng sẽ tìm một cái cớ để tráo người.
Nhưng...
Như Nguyệt thầm im lặng.
Là nàng...
Muốn mở lòng với hắn.
"Không sao."
"Không có lần thứ hai đâu."
Ánh mắt Như Nguyệt thêm căm hận.
Diệc Nhật.
Dù trông hắn thư thả thế nào.
Hắn thật sự đều mưu mô vô cùng.
"Ai mới thực sự là một con cáo chứ."
Luồng khí quỷ dị bao phủ nàng.
Diệc Nhật im lặng nhìn nàng.
"Hệ thống."
Ting.
Hệ thống lập tức làm theo yêu cầu của Diệc Nhật.
【Như Ngọc】
"Tên giả à..." Hắn nghĩ thầm.
Cũng không ngạc nhiên.
Thiếu gì người dùng tên giả.
Chính hắn cũng đâu có dùng tên thật của mình.
Thế nhưng thứ hắn muốn biết, là những dòng thông tin sau đó.
Một phần lý do hắn mời nàng đến Lễ Hội Yêu Ma, chính là vì điều này.
Nơi đây không phải là vùng đất của Dạ Hoàng.
Khả năng dò xét thông tin của hắn sẽ không bị cấm chế ngăn chặn.
【Tu vi: Yêu Vương đỉnh phong ( Phong Ấn )】
【Trạng thái: Sơ Tâm Hủy Hoại, Vĩnh Hằng Minh Tưởng.】
【Lối đánh khuyến nghị: Câu giờ.】
Câu giờ...?
【Giải Thích: Vĩnh Hằng Minh Tưởng yêu cầu sự tập trung tuyệt đối để sử dụng, không phải là loại năng lực có khả năng sử dụng lâu dài.】
【Đồng thời đối thủ đang trong tình trạng sơ tâm bị hủy hoại. Cảm xúc bùng nổ mãnh liệt. Sau một thời gian dài liên tục không được giải quyết sẽ sinh ra Tâm Ma.】
【Chỉ cần ký chủ kéo dài thời gian, kẻ địch nhất định sẽ tự mình hủy hoại bản thân.】
Diệc Nhật nheo mắt.
Thở dài.
"Không đánh nhanh thắng nhanh được sao, ta còn muốn dự lễ hội."
【Tu vi trên lý thuyết của kẻ địch là Yêu Vương, ký chủ hoàn toàn có thể áp đảo.】
【Tuy nhiên thông qua trạng thái của Vĩnh Hằng Minh Tưởng, hiện tại đối thủ có trong người sức mạnh của Vĩnh Hằng Đại Đế, vô cùng nguy hiểm. Khuyến nghị ký chủ tuyệt đối không đối đầu trực diện.】
Bà mẹ nó.
Mang danh tu vi cao nhất cái thế giới này.
Tưởng mình vô địch thiên hạ.
Lâu lâu lại gặp loại đối thủ hệ thống bảo "mày đánh đíu lại đâu." thế này.
Diệc Nhật gãi đầu.
"...Ta cần tránh làm gì có khả năng khiến nàng ta khôi phục Sơ Tâm hay giữ vững Minh Tưởng ?"
【Sơ Tâm trong trạng thái bị Hủy Hoại không dễ dàng khôi phục, nên ký chủ không cần phải lo lắng. Chỉ cần kẻ địch còn tiếp tục chiến đấu, cả Sơ Tâm và Minh Tưởng đều sẽ ăn mòn nàng ta.】
"...Được."
Mọi suy nghĩ hắn giao tiếp với hệ thống, xảy ra chỉ trong vỏn vẹn nửa giây.
Diệc Nhật đập cánh.
Bay v·út lên trời cao.
Ngay lúc đó, luồng khí từ Như Nguyệt cũng đã định hình.
Một luồng khí hình hồ ly đang nhe nanh nhìn hắn.
【Kiến nghị ký chủ không cứng chọi cứng. Không có tỉ lệ thắng.】
"Biết rồi. Khổ lắm. Nói mãi."
Diệc Nhật càm ràm.
Hắn nhìn quanh nơi đây.
Một làng chài nhỏ.
Trước mặt là biển xanh lấp lánh như pha lê bởi ánh nắng mặt trời.
"Nơi đây thật đẹp."
"Nàng có nghĩ sẽ thật tiếc nếu-"
"GRÀO !!!!"
Chưa nói hết câu.
Diệc Nhật cong người.
Né đi móng vuốt sắc nhọn nhắm ngay cổ hắn.
Như Nguyệt đã phóng lên.
Nơi Diệc Nhật bay đã cao hơn cả ngọn núi cao nhất.
Thứ sức mạnh quỷ quái gì đây ?
Thân thể nàng đang hóa thành Dã Thú.
Phần chân, phần móng đã hóa hình.
Ánh mắt hồ ly dữ tợn nhìn hắn.
Răng nanh nhe ra.
"Thật thô lỗ."
BÀNH.
Diệc Nhật chộp lấy đầu Như Nguyệt.
Quăng thẳng xuống một vùng đất trống.
Tạo ra một hố to bằng ngọn núi.
Nếu là Yêu Vương bình thường, sợ rằng đã tan xương nát thịt bởi cú ném này của hắn.
"Ta đang nói chuyện mà."