Chương 405: Lời Tiên Tri
Phòng thờ Bạch Thú tại nhà chính của nhà chim Diệc.
Cô Hoạch Điểu đang ngồi quỳ trước phù điêu khổng lồ hình Bạch Thú được tạo nên theo hình tượng trong tâm trí của bà ta.
"Thưa thần linh..."
"Diệc Nhật đã tiếp cận vu nữ của Dạ Hoàng, hiện đang cùng nhau tham dự Lễ Hội Yêu Ma."
Tiếng ù ù vang lên trong gian phòng.
"Được rồi. Cho người trà trộn vào Lễ Hội Yêu Ma."
"Cứ làm tốt công việc của mình."
"Ta sẽ ban cho ngươi thứ mà ngươi luôn hằng ao ước."
Cô Hoạch Điểu quỳ lạy, sau đó đứng dậy mà chuẩn bị rời đi.
"Thưa thần linh... Xin được phép hỏi ngài."
"Diệc Nhật thật sự sẽ điều khiển được vu nữ kia ?"
"Trông hắn cứ như đã mê say nàng ta rồi."
Một nụ cười man rợ nở ra trên gương mặt Bạch Thú.
"Ngươi sẽ bất ngờ khi thấy một người khi đã mất đi hứng thú..."
"Sẽ tàn nhẫn như thế nào."
.
.
.
"Ta đã theo dõi hắn đủ lâu."
"Hắn là một kẻ vô cùng hào phóng với những thứ hắn hứng thú."
"Nhưng vô cùng tàn nhẫn với thứ mà hắn đã chán rồi."
"Chắc hẳn bây giờ, hắn đang nghĩ."
"Hóa ra nàng ta không phải là người xuyên không như ta."
"Thật."
"Nhàm."
"Chán."
Bạch Thú cố tình nhấn mạnh những chữ kia.
Cùng tiếng cười khoái chí.
"Rốt cuộc, con vu nữ nhỏ bé kia."
"Rồi sẽ chỉ trở thành một con cờ mới cho chúng ta thôi."
.
.
.
"Mau ! Tìm cổng vào Lễ Hội Yêu Mâ !"
Rất nhiều người của Hắc Y Hội đang chuẩn bị rời đi.
Lục Hồ đang chỉ đạo mọi người.
Nàng hiểu thứ mà đại nhân lo sợ.
Thứ mà Hắc Y Thiên Ma đại nhân lo sợ, không phải là Như Nguyệt bị g·iết.
Mà là nàng bị lợi dụng nếu tên kia thực sự là Schurke.
Thứ đáng sợ của Schurke, không phải là sức mạnh của hắn.
Hắn mạnh. mạnh kinh khủng so với những người khác tại Nhất Thế.
Nhưng đối với Hắc Y Thiên Ma, thế là chưa đủ.
Thứ làm hắn nguy hiểm, chính là thứ khiến hắn mang danh Kẻ Phản Diện của Thế Giới.
Khế Ước.
.
.
.
"Đây là..."
Đôi mắt đang sưng đỏ của Như Nguyệt
"Như Nguyệt."
"Lập khế ước với ta đi."
"Ta có thể mọi mong muốn của nàng, trở thành hiện thực."
【Ký chủ đang kích hoạt Khế Ước.】
【Đang chờ đợi đối tượng trả lời.】
"Ngươi..." Như Nguyệt sững sờ.
"Nàng chỉ cần nói thôi." Hắn mỉm cười.
Bàn tay đưa ra trước nàng.
"Ta sẽ biến điều nàng mong muốn nhất thành hiện thực."
"Giúp nàng có lại quê hương của chính mình."
"Giúp nàng gặp lại những người nàng yêu thương."
"Chỉ cần."
"Nàng chấp nhận lập khế ước cùng ta."
Chỉ cần lập khế ước.
Diệc Nhật sẽ có toàn bộ thông tin mà Như Nguyệt sở hữu.
.
.
.
"..." Như Nguyệt im lặng.
Diệc Nhật cũng không vội vàng.
Tay nàng giơ ra.
"...Ngươi nói thật ? Ngươi có thể khiến thứ ta mong muốn trở thành sự thật ?"
Hắn mỉm cười.
Đến rồi.
"Phải."
"Ta có đủ khả năng biến mọi ước mơ của nàng thành sự thật."
"Chỉ cần nàng lập khế ước cùng ta."
"..." Như Nguyệt im lặng.
Tay.
Tay nàng nắm lấy tay hắn.
【Khế Ước đang được thực hiện..】
【Đang chờ đợi đối tượng nói ra mong muốn...】
"Nói đi."
"Nàng muốn gì ?"
Một luồng khí tức kỳ lạ tỏa ra từ thân thể Diệc Nhật.
Hắn đang bộc lộ ra sức mạnh thực sự của chính bản thân.
Thể hiện uy quyền ngang hang với một vị thần của Nhất Thế trước mặt Như Nguyệt.
"...Có một lời tiên tri."'
"...Về Bạch Dạ."
"Bạch Dạ, hay còn gọi là Đêm Trắng."
"Dùng để chỉ bộ long trắng của con quái vật che phủ bầu trời kia."
"Bạch Thú."
"Nó sẽ che phủ cả bầu trời, mang sự kết thúc cho thế giới này."
"Bạch Dạ xuất hiện chính là tận thế cho thế giới này."
Diệc Nhật mở to mắt.
Nàng ta... Không muốn có lại quê hương của mình sao ?
Không muốn gặp lại những người nàng yêu thương ?
Soạt.
Trên ngực nàng, tỏa ra ánh sáng kì lạ.
Một ngôi sao sáng chói liên tục tỏa sáng.
"Đây là...!?" Diệc Nhật bất ngờ.
"Bạch Thú vẫn luôn tác động lên thế giới này."
"Làm mọi thứ để thế giới này dẫn đến cái kết mà nó muốn."
"Bạch Dạ chỉ có thể xảy ra khi loài người nắm giữ thiên đạo."
"Việc Yêu Tộc và Ma Tộc có thực lực ngang nhau."
"Khiến Yêu Tộc và Ma Tộc có thể thay phiên nắm giữ Thiên Đạo."
"Hoàn toàn ngăn chặn khả năng Bạch Dạ có thể xảy ra."
"Bạch Thú không muốn thế."
"Bởi vì vậy, hắn làm mọi cách để Yêu Tộc n·ội c·hiến."
"Khiến cho Yêu Tộc yếu đi."
"Đủ để Ma Tộc lợi dụng điều đó mà nuốt trọn Yêu Tộc."
"Yêu Tộc tất nhiên không đầu hàng mà không chiến đấu."
"Nhưng cũng bởi vì thế, Yêu Tộc lại càng thêm suy yếu."
"Đến thời điểm bây giờ. Khi mà giữa Nhân, Ma và Yêu."
"Yêu Tộc là yếu đuối nhất."
Diệc Nhật nheo mắt.
"Ý nàng là...?"
Như Nguyệt.
Mỉm cười.
"Làng chài của ta năm xưa. Cũng là do Bạch Thú đứng sau."
"Ta muốn. Ngăn chặn thứ duy nhất mà hắn luôn khao khát có được."
Bàn tay đang nằm lấy Diệc Nhật siết chặt.
"Ta muốn Bạch Dạ bị ngăn chặn hoàn toàn."
Diệc Nhật nhìn nàng.
"...Được."
"Ta sẽ giúp nàng."
"Ta cần phải làm gì ?"
"Ha..." Như Nguyệt bật cười.
"Ha ha ha...!!!"
Diệc Nhật ngờ nghệch mà nhìn nàng ôm bụng cười.
"Ngươi thật sự không biết gì cả sao ?"
Như Nguyệt bóp chặt tay hắn.
"Này...Nàng...Siết chặt quá rồi đấy."
"Theo lời tiên tri." Như Nguyệt nói tiếp.
"Sẽ có một kẻ đem Bạch Thú đến với thế giới này."
Như Nguyệt nghiến rang.
Nụ cười đã mất đi.
"Để ngăn chặn Bạch Dạ."
Như Nguyệt lao đến.
Thân thể ngã vào người hắn.
Theo bản năng mà hắn đỡ nàng lại.
Nhưng.
Chỉ nửa giây sau.
Diệc Nhật trợn to mắt.
Phập !
Bàn tay nàng hóa thành một lưỡi dao sắc nhọn vô cùng.
Trực tiếp mà đâm vào tim hắn.
Ánh sao tỏa ra từ ngực nàng đang liên tục tỏa sáng.
"Ước muốn của ta, là ngăn chặn Bạch Dạ."
"Là."
"Giết kẻ sẽ đem Bạch Dạ đến thế giới này."
"Chính."
"Là."
"Ngươi."
Đôi mắt đầy uất hận.
Căm hận đến đáng sợ đang nhìn hắn.
"Quê nhà ?"
"Những người ta yêu thương ?"
Sơ Tâm đã vụn vỡ, lúc này lại rung rung bên trong thâm tâm nàng.
Bởi vì Sơ Tâm mà nàng tạo nên, đè nén hết thảy những cảm xúc kia, vẫn còn tồn tại.
"Trả thù."
"Ta muốn trả thù cho họ."
"Ta ! Muốn !"
"Ngươi !"
"C·hết !!!!"
Tiếng thét vang lên.
Phập.
Phập.
Phập phập phập.
Những chiếc đuôi mọc ra từ thân thể nàng.
Liên tục đâm vào thân thể Diệc Nhật.
Liên tục, cuồng bạo.
Mỗi một nhát đâm đều mang theo căm hận mà nàng kìm nén.
"Diệc Nhật !"
"Ngươi...!"
"C·hết đi cho ta...!"
Mắt hắn vẫn trợn to.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh.
Bàn tay hắn vẫn còn đang bị Như Nguyệt nắm lấy.
Quá bất ngờ.
Hắn không biết làm gì.
Cứ vậy mà để từng nhát đâm của Như Nguyệt xuyên thấu cơ thể mình.
【Khế Ước Thất Bại.】
Công cốc rồi.
Hắn không biết Bạch Thú là cái quỷ gì.
Nhưng bao cong sức của hắn đã thất bại rồi.
Dẫn dắt nàng ta.
Mang nàng ta đến Tổ Yêu Tháp.
Khiến mọi lớp phòng bị của nàng ta đều hạ thấp.
Nơi đây, chính là đòn quyết định của hắn.
Gợi lên khao khát, mong muốn của nàng ta.
Để rồi cuối cùng, sử dụng khế ước.
Để moi toàn bộ thông tin mà nàng ta biết Dạ Hoàng.
"Chậc."
Phừng.
Đôi cánh to lớn của hắn mộc ra.
Đôi bàn tay đã hóa thành móng vuốt dã hú.
Đôi mắt thắn hóa vàng, trở thành như mắt rắn.
"Lẽ ra nàng nên chấp nhận lời đề nghị của ta."
ẦM ẦM ẦM.
Khí tức choáng ngợp cả vùng đất họ đang đứng.
Như Nguyệt không có một chút nao núng.
Ánh mắt phẫn nộ của nàng trừng trừng mà nhìn hắn.
"...Giết."
Ngọn lửa tỏa ra từ ánh mắt nàng.
【Vĩnh Hằng Minh Tưởng】
"Vĩnh Hằng Đại Đế."
"Điều ước đầu tiên."
"Ta muốn...Giết c·hết hắn."
Bóng hình Vĩnh Hằng Đại Đế thoắt ẩn thoắt hiện sau lưng nàng.
"Hãy giúp cô thực hiện được điều ước nào."
Giọng nói Vĩnh Hằng Đại Đế vang vọng đất trời.
Ầm ầm ầm.
Làng chài nhỏ.
Sợ rằng sắp lại một lần nữa trở nên hoang tàn.