Chương 407: Đổi Bản Đồ
Một chiếc cửa sổ của Lễ Hội Yêu Ma được mở ra.
Một người phụ nữ trùm kín người bằng một chiếc áo choàng đen, im lặng nhìn phong cảnh lễ hội đầy náo nhiệt.
"Đến hiện tại, mọi thứ vẫn đúng như kế hoạch."
Son môi đen.
Lớp trang điểm vừa đủ.
Nếu không vì lớp áo choàng kia, chắc hẳn mọi người sẽ nghĩ đây là một mỹ nhân tham dự Lễ Hội.
"Thưa Lão Tổ, những chiến binh tinh nhuệ nhất của chúng ta đã trà trộn vào Lễ Hội rồi."
Một người trùm đầu kín mít đang đứng sau lưng bà ta.
Giọng nói kia quen thuộc với bà.
Là trưởng tộc nhà chim DIệc, Diệc Lam.
Và người phụ nữ đang đứng trước hắn, tất nhiên, chính là Cô Hoạch Điểu.
Cô Hoạch Điểu nhắm mắt.
"Làm rất tốt. Các con của ta."
Những người sau lưng nàng ngay lập tức quỳ xuống, cúi đầu.
Cô Hoạch Điểu có nhiều tên gọi trong nhà chim Diệc.
Lão Tổ.
Đại Danh.
...Và Diệc Mẫu.
Phong tục của nhà chim Diệc rất khác thường.
Ngoài người mẹ đã sinh ra những chú chim của nhà chim Diệc.
Tất cả người trong nhà chim Diệc, đều là con của Diệc Mẫu - Cô Hoạch Điểu.
Tuy nhiên,
"...Thưa Lão Tổ, có người của ta báo rằng không thấy Diệc Nhật và vu nữ Như Nguyệt kia đâu cả."
Cô Hoạch Điểu không ngạc nhiên.
Vào lúc này, hẳn là hắn ta đã mang Diệc Nhật đến "quê nhà".
"Không cần vội, một chút nữa họ sẽ trở lại."
Cô Hoạch Điểm nhảy ra khỏi cửa sổ.
Tay bám lấy một sợi dây diều.
Chiếc áo trùm bay phấp phới, để lộ bộ phục trang của ẩn giấu bên trong.
Một bộ đồ đen tuyền với chất liệu kì lạ.
Các lớp vải lưới đan xen trên thân thể khiến da thịt thoắt ẩn thoắt hiện.
Có phần gợi cảm.
Bà ta nhìn l·ên đ·ỉnh Tổ Yêu Tháp.
Lớp gương kính kia vô cùng tĩnh lặng.
"...Ta sắp được gặp con rồi."
Cô Hoạch Điểu cầm lên một chiếc lông vũ.
Tay nắm dây diều mà lơ lửng giữa không trung
Ánh mắt bà ta có một chút u buồn.
Một chút uất hận.
Nhưng luôn luôn hiện hữu quyết tâm.
.
.
.
ẦM ẦM ẦM.
Cây đổ.
Khói bụi chạm đến tầng mây.
Những chiếc đuôi khổng lồ, kéo dài đến chân trời liên tục mọc ta mà quật xuống.
Ngọn núi bên cạnh làng chài bị đã phá nát.
Diệc Nhật đang bay giữa không trung.
ẦM.
Một chiếc đuôi khổng lồ quật xuống vị trí hắn vừa ở.
Diệc Nhật kịp thời mà lượn khỏi đòn quật đuôi kia.
"...To quá !"
Hắn đổ mồ hôi.
Kích cỡ của con hồ ly khổng lồ kia đã to bằng cả một quả núi.
Với những chiếc đuôi dài liên tục mọc ra.
Lúc này đã có cả chục chiếc đuôi từ sau lưng con hồ ly khổng lồ kia.
Mỗi một phát quật đuôi đã có sức hủy diệt mạnh đến kinh khủng.
"...Ta có nhìn lầm không hay kích cỡ của nó vẫn liên tục to ra ?"
Không lầm.
Kích cỡ vẫn liên tục to lên.
Ting.
Hệ thống ngay lập tức mà giải đáp câu hỏi của Diệc Nhật.
【Hình dạng hiện tại của kẻ địch được tạo nên nhờ vào huyết mạch của Thiên Vỹ Yêu Hồ.】
【Thiên Vỹ Yêu Hồ là một loài yêu thú của sự hủy diệt và hỗn mang.】
【Một con Thiên Vỹ Yêu Hồ trưởng thành có khả năng liên tục phát triển kích cỡ dựa theo môi trường.】
【Môi trường càng rộng lớn, Thiên Vỹ Yêu Hồ càng phát triển to lớn. Ngược lại, nếu môi trường xung quanh Thiên Vỹ Yêu Hồ trở nên hẹp lại, nó cũng sẽ nhỏ lại.】
【Khuyến nghị ký chủ chiến đấu với Thiên Vỹ Yêu Hồ trong môi trường hẹp hơn.】
Diệc Nhật giật mình.
ẦM.
ẦM.
Những chiếc đuôi liên tục quật đến.
Hắn vội vã né đi.
Nhưng chưa kịp phản ứng.
Sau lưng hắn đã là một khối cầu kì dị mang màu xanh ngọc.
Là con mắt.
Với thân thể to như núi, thậm chí con mắt của yêu hồ cũng to như một chiếc hồ nhỏ.
Ánh mắt của yêu hồ từ nãy đến giờ đều nhắm vào hắn.
Ánh mắt hồ ly khổng lồ rực lên ngọn lửa Minh Tưởng.
Trong lúc hắn bận né những chiếc đuôi, thân thể to như núi kia đã nhảy phóc lên không trung.
Trực tiếp lao đến t·ấn c·ông hắn trên trời.
PHẬP.
Hàm răng sắc nhọn của yêu hồ ngay lập tức cắn phập vào Diệc Nhật.
Thân thể hắn chỉ đủ nhét kẽ răng của con quái vật khổng lồ.
"Chậc...!" Diệc Nhật tặc lưỡi.
Hắn cố gắng đẩy bản thân ra.
Nhưng bộ hàm sắc bén của yêu hồ vẫn không nhúc nhích.
Diệc Nhật nhìn xuống mặt đất.
Nó vẫn còn đó.
Nơi mà hai người họ bước đến vùng đất này.
Một vũng nước như gương giữa bãi cát biển của nơi làng chài.
Diệc Nhật nghiến răng.
"Chịu bị răng sún một chút nhé Như Nguyệt."
Bàn tay hắn lộ ra móng vuốt.
Một nguồn lực kinh khủng tỏa ra từ thân thể hắn.
【Bàn Tay Xé Trời】
RẦM.
Làn mây trên trời như rẽ làm đôi.
Bầu trời xanh như bị đục một lỗ to tướng.
Một cú đấm trời giáng đập thẳng vào chiếc răng đang kẹp hắn lại.
Đủ để con quái vật kia bị chấn động mà nhả một chút ra.
Vừa đủ để Diệc Nhật rơi khỏi hàm răng của yêu hồ.
"Mẹ nó. Quả đấm đó đủ để đánh nát cả một vùng đất đấy !"
"Thứ quỷ gì vậy !"
Trông yêu hồ kia không có vẻ gì là chịu thương tổn.
Chỉ là bị chấn động tức thời thôi.
Hắn lập tức đập cánh mà phóng tới bờ biển đầy cát kia.
Thế nhưng hắn giật mình.
Thân thể to tướng của Yêu Hồ đang rơi xuống.
Chỉ chút nữa, cả thân thể sẽ rơi xuống mặt đất.
Cả một làng chài đang bị chiếc bóng khổng lồ của yêu hồ che lấp bầu trời.
"Chậc."
Hắn dồn lực vào nắm đắm.
"Cô nợ tôi đấy Như Nguyệt."
Vút.
Âm thanh bị xé toạc.
【Bàn Tay Xé Trời】
Tay hắn làm thành tư thế chưởng.
Dồn lực mà đánh đến thân thể của yêu hồ.
ẦM ẦM ẦM.
Yêu hồ kia tức giận bởi đòn t·ấn c·ông bất ngờ của hắn,
Ánh mắt căm hận không rời khỏi mắt hắn.
Nhưng ngay sau đó.
ẦM ẦM ẦM.
Cả thân xác khổng lồ của yêu hồ r·ơi x·uống b·iển xa.
Tạo thành một cơn s·óng t·hần cao che trời mà đánh đến làng chài.
【Bàn Tay Xé Trời】
Xoẹt.
Bàn tay của Diệc Nhật chém ngang trời đát.
Đánh ngược hết dòng nước kia trở về biển cả.
Rào rào rào rào.
Chỉ để lại những hạt nước bắn đến làng chài.
"Chơi tạt nước thế này đủ khoái chưa ?"
Hắn phì cười.
Diệc Nhật bay đến vũng nước giữa bờ biển.
Chờ đợi yêu hồ kia vực dậy.
Để nó nhìn thấy hắn đang lơ lửng trên vũng nước kia.
Rào rào rào.
Yêu hồ khổng lồ trào lên mặt nước.
Nước bắn tứ tung.
Nó đạp nước mà lao đến chỗ hắn.
Nhanh như gió bão mà lao đến.
Móng vuốt sắc nhọn chỉ còn nửa giây là sẽ bóp c·hết Diệc Nhật.
Phạch.
Lông vũ bay tứ tung.
Đôi cánh biến mất.
Khiến thân thể hắn rơi xuống vũng nước kia.
"Đổi bản đồ chơi nào."
Vút.
.
.
.
Mặt hồ tại đỉnh Tổ Yêu Tháp lay động.
"Đến rồi." Cô Hoạch Điểu ngước nhìn.
Tiếng té nước vang lên.
Thân thể của một nam nhân phóng ra khỏi mặt nước.
"Lão Tổ ! Cẩn thận !"
Diệc Lam hét lên.
Người của nhà chim Diệc ngay lập tức phóng đến mặt nước.
Diệc Nhật giật mình khi nhìn thấy họ.
"Bọn ngốc này ! Né mau !"
"Hả...?" Đám người kia bất ngờ.
ẦM.
"Á...!"
"Chuyện gì vậy...!"
Nước từ mặt hồ bắn tứ tung.
Soạt !
Diệc Lam hoảng hốt trước cảnh tượng kia.
Diệc Nhật vội vã mà chụp lấy một dây Diều, phóng ngay đến một bên cửa sổ.
ẦM ẦM ẦM.
Một cánh tay...!
Một cánh tay đầy lồng, cùng móng vuốt sắc nhọn khổng lồ đánh xuyên Tổ Yêu Tháp.
Ngay lập tức đánh nát thân thể của những kẻ xấu số trên đường đi của cánh tay to lớn gần bằng bên trong Tổ Yêu Tháp.
Chỉ trong nửa giây đã phóng đến chỗ của Cô Hoạch Điểu.
Bà ta im lặng.
【Lĩnh Vực - Vĩnh Dạ】
Trong thoáng chốc, mọi ánh đèn của Tổ Yêu Tháp bị dập tắt.
Móng vuốt sắc nhọn kia đi xuyên qua Cô Hoạch Điểu.
Roẹt roẹt roẹt.
Móng vuốt khổng lồ cào nát hàng chục chiếc cửa sổ.
Khiến chúng không thể sử dụng được nữa.
Cảnh tượng của Tổ Yêu Tháp lúc này hoảng loạn vô cùng.
Diệc Nhật thở phào.
Tổ Yêu Tháp đầy ánh đèn, tiếng cười nói ngay lập tức đã trở nên hoang tàn.
Không còn ánh đèn.
Cảnh quang đổ nát.
Người c·hết vô số.
Cánh tay kia rút lại.
Chui về bên trong mặt hồ.
Diệc Nhật và Cô Hoạch Điểu đều nhìn thấy được.
Một con mắt khổng lồ đang nhìn họ từ trong mặt hồ.