Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 404: Vỡ Cả Rồi.




Chương 404: Vỡ Cả Rồi.

Bài nhạc "Người Mẹ Và Thần C·hết" đã lên kênh Bạch Dạ Nơi Nhất Thế nhen c:

-

Cả hai đang dạo quanh làng chài nơi Như Nguyệt lớn lên.

"Thoải mái."

Hai người ướt như chuột lột.

Nghịch cho lắm vào.

Về cơ bản là cả hai đều đã bị người còn lại té nước đầy người.

Diệc Nhật hít một hơi.

Không khí nơi đây rất trong lành.

Trong khí đó, Như Nguyệt nhìn khắp mọi ngõ ngách của nơi đây.

Quả thực nó giống y đúc làng chài mà nàng lớn lên cùng cha mẹ của mình.

"Thật nhớ..." Như Nguyệt không khỏi thốt lên.

Hai người vừa đi vừa ngắm cảnh.

Một làng chài rất dễ thấy ở bất kì vùng ven biển nào của Nhất Thế.

Thế nhưng trong mắt nàng lúc này, nó là thứ duy nhất nàng muốn ngắm nhìn.

Đã rất lâu rồi, Như Nguyệt không nhìn thấy khung cảnh này.

Làng chài năm xưa.

Hiện tại nó chỉ còn là một bãi đổ nát.

Diệc Nhật khoanh tay ngắm nhìn nàng.

Như Nguyệt cũng không để ý đến điều đó.

Nơi đây...

Nàng muốn ngắm.

Ngắm mãi.

"Thật tuyệt..." Như Nguyệt vô thức mà thốt lên.

Tiếng nói của Diệc Nhật sau đó mang nàng trở về.

"Phải."

"Rất tuyệt."

Như Nguyệt giật mình.

"A...Xin lỗi. Ta hoàn toàn lạc trong suy nghĩ của chính mình."

Diệc Nhật lắc đầu mà mỉm cười.

"Không có gì."

"Mỗi một người tham dự Lễ Hội Yêu Ma, khi nhìn thấy cảnh tượng quê hương mình đều như vậy."

Như Nguyệt nhẹ nhàng mỉm cười.

"Chỉ tiếc rằng cảnh còn đó, nhưng người đều đã mất."

Nàng hít một hơi thật sâu.

Không ổn rồi.

Như Nguyệt cảm nhận được.

Mọi thứ nàng cố gắng kìm nén.

Sắp tan vỡ rồi.

Nhưng tại sao.

Nàng lại cảm thấy có chút...

Nhẹ nhõm ?

"...Đây là nơi ta lớn lên."

"Cũng là nơi tất cả những người ta quen biết c·hết đi..."

Diệc Nhật im lặng.

Đôi mắt hắn như có chút gì thay đổi.

Nàng nhìn ra biển rộng.

Tay chỉ đến chỗ một bức tượng hồ ly hướng về biển cả.

"...Tượng của Thủy Hồ Lão Tổ."



"Người dân làng chài trước khi ra khơi, đều đặt một con cá trước bức tượng."

"Nếu con cá vẫn còn nguyên vào ngày hôm sau, tuyệt đối không được đi biển."

"Nếu con cá không còn, tức là ngư dân sẽ có thể đi biển an toàn."

Đôi mắt nàng nhắm lại.

"..."

Gương mặt lộ ra nét buồn.

"Hôm ấy, có một con cá được đặt trước tượng Thủy Hồ Lão Tổ."

"Nhưng mùa đấy ngư dân thường sẽ không đi biển. Loài cá ở mùa đó không ngon, ngư dân bán cũng không được giá."

"Ta đã thấy nó rất kì lạ."

Như Nguyệt vùi đầu vào hai chiếc đầu gối của chính mình.

Tay ôm lấy đôi chân của bản thân.

"...Ta chưa đủ thông minh để nhận ra."

"...Quá ham chơi để sớm để ý con cá đó."

"...Nếu ta nhận ra sớm... Có thể..."

Giọng nói của nàng run run.

Vỡ rồi.

Không chỉ là vỡ giọng.

Sơ Tâm của nàng.

Như đang vỡ tan.

Cảm xúc lấn át.

Tiếng khóc nấc nhẹ vang ra.

Chỉ như một mình một thế giới.

Cứ vậy mà khóc.

"Có thể ta đã cứu được mọi người."

"Tại sao chứ...!"

"Tại sao...!"

"Cha...!"

"Mẹ..!"

"Mọi người...!"

"A a a...!!!!"

Như Nguyệt ôm đầu.

Những giọt nước mắt lã chã mà rơi xuống mặt đất.

"Tại sao chỉ mỗi mình con sống..."

"Đáng lẽ con nên...đi cùng mọi người."

Vỡ rồi.

Cảm xúc Như Nguyệt đã dồn nén suốt bao lâu nay.

Những cảm xúc Như Nguyệt cố gắng kìm nén lại.

Lúc này đây, đang là quá nhiều.

"Đau..."

"Hư..."

"Hức...!"

Tay nàng xiết chặt lên ngực bản thân.

Đau.

Đau quá.

Cảm giác như vô số lưỡi dao đang liên tục đâm vào con tim nàng.

Cảm xúc tràn ngập.

Không thể điều khiển chính bản thân mình.

Nàng ngã quỵ xuống mặt đất mà tiếp tục khóc.

Diệc Nhật im lặng.



Hắn cảm nhận được những biến chuyển từ Như Nguyệt.

"Survivor's guilt." Hắn nghĩ thầm.

Khi một người sống sót khi tất cả mọi người đều c·hết.

Kẻ sống sót sẽ thấy tội lỗi, mặc cho bản thân không hề có khả năng làm gì được.

Diệc Nhật nhẹ vỗ về lưng nàng.

Để nàng khóc.

Khóc tới khi cạn nước mắt.

"Hức..."

"Không sao. Cứ khóc đi." Diệc Nhật tiếp tục mà nhẹ nhàng xoa xoa lưng nàng.

"Khóc cho nhẹ lòng."

"Khóc được đã là phúc."

"Đôi lúc, chính mình muốn khóc còn không được cơ."

Như Nguyệt dụi dụi mắt.

Nhưng dụi cách mấy, bao nhiêu nước mặt bị Sơ Tâm giữ lại đều vẫn cứ chạy ra.

"Xin lỗi, đã để ngươi thấy thứ không nên thấy."

"Không có gì." Diệc Nhật lắc đầu.

Như Nguyệt cố gắng bình tĩnh lại, nói ra trong tiếng khóc của bản thân.

"...Kể từ khi ta rời khỏi nơi đây."

"Ta không còn cảm thấy ta xứng đáng sống nữa."

"Ta..."

"Không muốn sống vì chính bản thân mình nữa."

"Ta cảm thấy ta không xứng đáng."

"Ta chỉ muốn..."

"Ta..."

Nàng im lặng.

Không nói nữa.

"Có thể... Ta có thể giúp nàng."

Hắn đưa tay ra.

"Ta có thể những cơn đau trong lòng nàng biến mất."

Đến lúc rồi.

Mọi thứ, đã chin muồi rồi.

.

.

.

"...Nếu không có gì, chúng tôi xin cáo lui." Hắc Y Thiên Ma cúi đầu.

Hiện tại không có dấu hiệu gì à vị Cổ Thần này có ý định gây hại đến thế giới của họ.

Cột sáng kia như ưng thuận mà bắt đầu tan biến.

Hai người cứ vậy mà rời đi, về lại Vực Ngoại Thiên.

"Khà...Cuối cũng cùng xong."

Ông thoải mái mà tu rượu.

Hắc Y Thiên Ma cũng không có vấn đề gì về mọi thứ trở nên dễ dàng.

Gặp phải một vị Cổ Thần không làm phiền gì đến thế giới của mình là tốt.

Có nhiều vị Thần mà Hắc Y Thiên Ma cũng không làm gì được nếu họ muốn hủy diệt thế giới này.

May mắn thay, những vị Thần ở mức độ đó bình thường sẽ không thèm quan tâm đến Nhất Thế.

Hầy.

Hắc Y Thiên Ma thở dài.

"Nếu không có gì thì tôi về đây. Ở Dạ Hoàng hẳn là sắp có chuyện rồi."

Hắc Y Thiên Ma bắt đầu chuẩn bị dịch chuyển rời đi.

"Khà !"



Túy Lãng Ông vừa nốc xong cả bình rượu của mình.

Nhìn về Hắc Y Thiên Ma.

"Rốt cuộc cô đang chuẩn bị gì ở đó vậy ?"

Hắc Y Thiên Ma đã tác động đến vùng đất của Dạ Hoàng rất nhiều.

Nhiều đến độ nhiều thứ mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi.

Nàng lại thở dài.

"Lão già. Cứ làm phần việc của mình đi."

"Việc của ông là bảo vệ thế giới này khỏi mối nguy bên ngoài."

"Việc của tôi là bảo vệ thế giới này khỏi mối nguy từ bên trong."

Túy Lãng Ông cau mày.

Lại tiếp tục nốc rượu.

"Ta mặc kệ ngươi."

Ông hậm hực mà rời đi.

Hắc Y Thiên Ma nhìn Túy Lãng Ông, cũng không nói nhiều.

Thân thể nàng bắt đầu hóa thành lông vũ mà biến mất.

.

.

.

"Hắc Y Thiên Ma đại nhân ! Không hay rồi !"

Những chiếc lông vũ phảng phất khắp căn phòng đại điện của Hắc Y Hội.

Hắc Y Thiên Ma vừa xuất hiện trên chiếc ngai của mình..

"Có chuyện gì rồi sao ?"

Trước mặt nàng là Lục Hồ.

Một trong ba người vu nữ được phái đến Dạ Hoàng.

Lục Hồ quỳ xuống, cúi đầu mà bắt đầu nói.

Trông nàng thở hổn hển, rõ rang là chạy vội về thông báo.

"...Ba người chúng tôi vừa đến tìm gặp Vô Nhãn. Thế nhưng nàng ta đã đi rồi !"

Hắc Y Thiên Ma nhướn mày.

"Có thể là họ đến Lễ Hội Yêu Ma, các ngươi không cần phải lo."

Lục Hồ lắc đầu.

"Nếu là như vậy, chúng tôi sẽ không lo ngại đến vậy !"

"Ngài Như Nguyệt đích than đi ! Không sử dung Như Hồ !"

Hắc Y Thiên Ma im lặng.

Lục Hồ không nghe thấy gì, ngước đầu lên mà nhìn ngài.

"A...!"

Nàng hoảng hốt.

Bàn tay Hắc Y Thiên Ma đang bấu chat lên tay dựa.

Gương mặt lúc này đã cực kì khó coi.

"...Con ngốc này !"

Nàng nghiến răng, ngay lập tức đứng dậy.

"Đã bảo là tuyệt đối không trực tiếp đi gặp tên đó mà !"

Hắc Y Thiên Ma vội vàng mà ra lệnh.

"Mau gọi thêm người đến Dạ Hoàng ! Ta cũng đích thân mà đến !"

Vút v·út.

"Tuân lệnh !"

Ngay lập tức mà Hắc Y Thiên Ma biến mất khỏi đại điện một cách vô cùng vội vã.

Nàng ta đang vô cùng vội vã.

Hắc Y Thiên Ma chuẩn bị nhiều cách để bảo mệnh cho Như Ngọc nếu nàng bị t·ấn c·ông.

Ra lệnh cho nàng sử dụng Như Hồ khi giao tiếp với Diệc Nhật.

Bởi vì...! Nếu hắn là Schurke.

Thứ nàng lo sợ không phải là hắn g·iết Như Ngọc.

Thứ nàng lo sợ là một thứ tồi tệ hơn nhiều !