Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 403: Untitled




Chương 403: Untitled

Thông báo: Nhạc đánh Boss Hư Ảnh Kiếm Ma đã được đăng lên kênh youtube Bạch Dạ Nơi Nhất Thế !

-

"Hử." Diệc Nhật có chút đỏ mặt.

Tay hai người đang nắm vào nhau.

"Ây. Thôi kệ."

Hắn kéo nàng lên.

Nhẹ để nàng tiến vào mặt nước kia trước.

Như Nguyệt nhìn cử chỉ ấy, cũng không nghĩ gì.

Tên Diệc Nhật này, còn có khái niệm ưu tiên phụ nữ sao ?

Tay Như Nguyệt chạm vào mặt nước.

Ngay sau đó mặt nước rung động, nhẹ tỏa ra một thứ ánh sáng kì lạ.A

"Được rồi đấy, bước vào đi." Diệc Nhật mỉm cười.

Tích.

Hai người họ ngay lập tức bị kéo vào trong.

Ù ù ù.

Tiếng ù ù lấn át mọi âm thanh.

Như Nguyệt dù đã quen ở dưới nước, cũng không tài nào mở mắt được.

Cơ thể hai người họ cứ như đang bị nhấn chìm trong dòng nước.

.

.

.

Ù ù ù.

Tiếng ù ù dần nhỏ lại.

Như thể nguồn phát ra âm thanh kia đang rời xa họ.

Cảm giác rất kì lạ.

Ban đầu nó nghe như tiếng ù tai.

Thế nhưng khi nó rời đi.

Lại có cảm giác như ta đang bỏ lại thứ gì đó phát ra thứ âm thanh đó.

Leng keng.

Tiếng chuông gió vang lên.

Như Nguyệt giật mình bởi âm thanh đó.

Ngay sau đó, nàng mở mắt ra.

"N...Nơi đây ?"

"Úi." Diệc Nhật đến sau Như Nguyệt một chút.

Như Nguyệt không tin vào mắt mình.

Trong khi đó, Diệc Nhật phủi phủi bụi mà nhìn quanh.

"Ồ... Biển."

Trước mặt hắn là biển xanh.

Xanh như ngọc.

Những cơn sóng cùng bọt trắng trông như những đấm mây trôi giữa biển ngọc.

"Đẹp thật đấy." Diệc Nhật gật gù.

Lúc này, hắn mới quay lại nhìn Như Nguyệt.

Tóc.



Tiếng giọt lệ lăn trên má nàng rơi xuống.

Đôi mắt nàng lúc này đầy những giọt lệ rơi xuống.

Mặc cho gương mặt vẫn còn ngơ ngác.

Diệc Nhật không nói gì.

Hắn biết nơi này.

Không ít người lần đầu đến đây đều phải đổ lệ cả.

Bởi vì trên đỉnh của Tổ Yêu Tháp.

Là quê hương.

Chính xác hơn, thì là một nơi được tạo ra dựa theo hình ảnh quê hương trong mắt một người.

"Nơi đây...Không thể nào..."

"Nó vốn dĩ... Không còn tồn tại..."

Diệc Nhật bước đi trên nền cát.

"Có một câu nói."

"Một thứ không thực sự biến mất, cho đến khi không ai nhớ về nó nữa."

Ánh nắng ấm áp tỏa xuống.

"Ây...!"

Hắn gỡ đôi giày mình ra.

Đặt ngay ngắn trên cát.

Xắn quần lên mà chạy đến biển.

"Người ta bảo, tại đỉnh của Tổ Yêu Tháp, có một mặt hồ."

"Mặt hồ này phản chiếu lấy ánh trăng."

"Phản chiếu lấy Nguyệt Thần."

"Nguyệt Thần tạo ra mặt hồ này để cho chúng sinh Yêu Tộc mỗi khi tham dự Lễ Hội Yêu Ma, có thể tiến vào."

"Để dù cho Yêu Tộc có mất đi quê hương, con cháu của họ cũng có thể biết quê hương của chúng."

"Dù quê hương có tàn phá bậc nào, chỉ cần còn sống, còn nhớ về nó."

"Mặt Hồ của Nguyệt Thần có thể cho họ về lại quê hương của mình... Dù cho nó chỉ là một bản sao."

Diệc Nhật hít một hơi thật sâu.

Gió biển thổi vào, hắn cảm nhận được trên cơ thể mình cùng chiếc áo bào đang bay phấp phới.

"Cha mẹ sẽ đem con của mình đến Mặt Hồ vào Lễ Hội Yêu Ma, cho chúng biết về gốc gác của chúng."

"Bạn bè sẽ dẫn nhau đến đây, cho những người bạn thấy quê hương của mình."

Diệc Nhật bật cười.

"Quê hương của nàng, quả thực không tệ nha."

Như Nguyệt lấy tay dụi đi những giọt nước mắt.

"Ngươi...Làm sao ngươi biết ?"

Diệc Nhật lắc đầu.

"Biết gì cơ ?"

"Ta không biết gì cả."

"Đơn giản thì đây là nơi bất kì ai tham dự Lễ Hội Yêu Ma phải đến một lần."

Ai mà biết quê hương của nàng ta cũng không còn chứ ?

Hắn còn không có phép tiên tri.

Đơn giản chỉ là mang nàng đến đây, vì đây là nơi nhất định phải đến khi tham dự Lễ Hội Yêu Ma.

Thế nhưng Yêu Tộc đổ về Lễ Hội Yêu Ma, không chỉ vì những mỹ thực từ khắp mọi nơi trên thế giới.

Họ còn trở về, để những ai đã mất đi quê hương của mình.

Vẫn còn có thể nhìn thấy nó.



Sự thương xót của Nguyệt Thần dành cho những con dân mất đi quê hương của mình.

"A...!"

Như Nguyệt lấy tay ngăn nước biển bắn lên mặt.

Diệc Nhật vừa tạt nước vào nàng.

"Thoải mái đi."

Hắn bật cười, lại tiếp tục tạt nước đến.

Như Nguyệt bị Diệc Nhật tạt nước thì lườm hắn.

Trong thoáng chốc hóa thành dòng nước.

Nhập vào nước biển.

"Ê...!"

"Ê ê...! Chơi vậy là không được nha !!!"

Diệc Nhật đổ mồ hôi.

Con sóng tĩnh lặng bỗng dung hóa thành một cơn s·óng t·hần to lớn nhúng màu hồng.

Nhìn cái là nhận ra ngay là do Như Nguyệt nhập vào.

Đánh ập vào người hắn.

"Ái ái !"

Nước biển bắn tung tóe, Diệc Nhật văng hẳn lên bờ biển.

"Khặc khặc...!"

Hắn vừa cười vừa sặc sụa.

"Ha ha ha."

Hơ ?

Không phải hắn cười.

Diệc Nhật nhìn Như Nguyệt.

"Nàng...Vừa cười đấy hả ?"

Như Nguyệt giật mình.

Vô thức mà lấy tay nhẹ che miệng.

Nàng thật sự vừa cười.

Sau giây lát, nàng cũng bình tĩnh lại.

"...Thứ lỗi."

Diệc Nhật bật cười.

"Thứ lỗi cái gì ?"

"Cười đẹp lắm. Cười nữa đi."

Hắn nhe răng cười.

"Tới phiên ta."

Vút.

Diệc Nhật mọc ra đôi cánh từ sau lưng.

Đôi cánh khổng lồ mỗi lần vẫy, gió lại mạnh vô cùng.

"Tiếp chiêu !!!"

Hắn vừa cười khoái chí vừa đập cánh.

Sóng biển cứ vậy mà thật sự lật ngược về nhắm về Như Nguyệt.

Như Nguyệt giật mình, liền đẩy sóng biển lên ngăn lại.

Các tia bọt biển cứ vậy mà bắn tung tóe.



.

.

.

"Quý hóa quá..."

"Không ngờ được hai vị tìm đến."

"Ta chỉ là đi ngang qua thế giới này, không có ý gì đâu."

Tiếng nói vang vọng trong biển cả bao la của vùng biển Vực Ngoại Thiên.

Túy Lãng Ông nhìn nơi bắt nguồn của âm thanh đó.

Một cột sáng chọc trời.

Nối liền giữa đáy biển sâu và trời cao vời vợi.

Hắc Y Thiên Ma nhẹ cúi đầu.

"Hẳn là vậy. Tôi không nghĩ một cổ thần như ngài lại hứng thú tới việc làm hại gì một thế giới nhỏ nhoi này."

"Chúng tôi đến, chỉ để đảm bảo không có chuyện gì ngoài ý muốn."

Âm thah một lần nữa vang vọng từ cột sáng.

"Đừng lo. Ta đơn giản là du ngoạn."

"Hai người không cần phải phòng bị quá mức. Thế giới này sẽ không có tổn hại gì. Ta bảo đảm."

"Vâng ạ." Hắc Y Thiên Ma gật đầu.

Túy Lãng Ông đứng cạnh không nói gì.

Dù đôi lúc, cũng có những Cổ Thần như người này ghé ngang Nhất Thế.

Nhưng mỗi khi có vị Thần Ngoại Giới nào ghé ngang Nhất Thế, họ đều phải đến để bảo đảm không có chuyện gì xảy ra.

Nếu gọi Nhất Thế là một vũ trụ, một thế giới.

Thì vị Cổ Thần đây, là một vị Thần ở mức độ đa vũ trụ.

Hoàn toàn có thể du ngoạn khắp các thế giới như không có gì.

Cũng không có cách nào g·iết được họ.

Nếu một vị thần ở mức độ này muốn Nhất Thế diệt vong... Thật sự không có gì ngăn cản được.

...Ít ra là không có gì thuộc Nhất Thế ngăn cản được.

Túy Lãng Ông và Hắc Y Thiên Ma vẫn có cách cho riêng mình để xử lý những vị thần có ý đồ xấu với Nhất Thế.

"À. Dù gì cũng đã đến đây rồi."

"Ta nghĩ cũng nên cho các ngươi biết một điều."

"Ngài có việc gì muốn căn dặn ?" Hắc Y Thiên Ma cúi đầu.

Tiếng bật cười vang lên khắp thiên địa.

"Không cần phải tỏ vẻ cung kính như vậy, ta kham không nổi đâu."

"Kẻ như ngươi vốn dĩ không cần phải cung kính."

"Chỉ là làm theo quy củ." Hắc Y Thiên Ma mỉm cười.

"Thôi được rồi."

Tiếng nói kia bắt đầu trở nên nghiêm trọng.

"Thế giới của hai người... Sắp tới sẽ trải qua rất nhiều biến chuyển."

"Dù muốn hay không, một Ngoại Thần đã chú ý đến thế giới của hai người."

"Việc tên đó tác động thế giới này, nhất định là không thể tránh khỏi."

Sắc mặt của Hắc Thiên Ma và Túy Lãng Ông đều biến chuyển.

"Hắn là ai?" Hắc Y Thiên Ma mở lời.

Tiếng nói trong giây lát im lặng.

Cuối cùng một lần nữa cất lên, trước khi không còn nói thêm lời nào nữa.

"@#R###@!!@#?"

Cái tên được nói ra, đã bị xóa đi.

【Đừng tọc mạch.】

Các ngươi chưa cần phải biết đến ta đâu.