Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 402: Bản Sao Kém Cỏi




Chương 402: Bản Sao Kém Cỏi

"Bản Sao Kém Cỏi...?" Diệc Nhật cảm thấy khó hiểu.

Lần đầu tiên hắn nghe đến từ này.

"Phải." Như Nguyệt đáp lại.

"Perdita Palaeomoira được tạo ra bởi một vị thần cổ xưa mà ngày nay không còn một ai nhớ tên."

"Nên chỉ được gọi là Perdita."

"Từ xa xưa, vô số tín đồ của các vị thần luôn tìm đến những vị thần để hỏi về tương lai của họ."

"Có những vị thần tốt bụng sẽ luôn giúp đỡ họ."

"Nhưng có nhiều vị thần nếu không có lợi ích gì, sẽ không giúp chút gì cho nhân loại."

"Perdita là một vị thần yêu thương các tín đồ của mình."

"Perdita không ngại trả lời cho các tín đồ mình về tương lai của họ bằng khả năng của mình."

"Nhưng với số lượng tín đồ ngày một tăng lên, Perdita không thể dành hết sức lực của mình để giúp họ."

"Thế nên, ngài nghĩ ra một ý tưởng."

"Ta sẽ tạo ra một vật để thế gian có thể tự mình nhìn thấy tương lai của mình !"

"Perdita lúc ấy đang ở Khu Rừng Khởi Nguyên."

"Rừng cây nơi ấy cao vượt qua những tầng mây."

"Vị thần ấy đã với tay lên bầu trời."

"Hái đi những chiếc lá để tạc lên nó những tấm khuôn in."

"Đó chính là Khuôn Mẫu để chúng sinh sau này sử dung để tạo nên những bộ bài đầu tiên."

"Perdita đã thành công tạo ra bộ bài Perdita Palaeomoira để chúng sinh có thể sử dung nó để nhìn được tương lai của chính mình."

Diệc Nhật gật gù.

"Một câu chuyện hay."

"Thế nhưng nó chưa trả lời gì về việc tại sao nó nhìn được tương lai của ta, và tại sao nó được gọi là Bản Sao Kém Cỏi."

Như Nguyệt im lặng.

"Perdita không thật sự tự mình tạo nên bộ bài này."

"Vị thần ấy tạo ra nó dựa theo một Thần Vật."

"Thần Vật ấy được thế gian gọi là Phong Thần Bài."

Diệc Nhật mở to mắt.

"Phong Thần Bài ?"



"Phong Thần Bài là một Thần Vật với khả năng phi thường."

"Nó chứa đựng những lá bài mang theo các bức họa của tất cả các vị thần tồn tại trên thế gian."

"Mỗi khi một vị thần c·hết đi, Phong Thần Bài cũng sẽ xóa hình ảnh của họ trên lá bài."

"Mỗi khi một vị thần được sinh ra, Phong Thần Bài sẽ tạo nên hình ảnh của họ trên lá bài."

"Thông thường, không một ai có thể nhìn thấy tương lai của thần linh. Nó được Thiên Đạo bảo hộ."

"Thế nhưng, Phong Thần Bài có thể được sử dung để nhìn thấy quá khứ, tương lai, hiện tại của bất kì vị thần nào của Nhất Thế."

"Perđita dựa vào Thần Vật đó mà tạo nên Perdita Palaeomoira."

"Các vị thần khi thấy Perdita ban vật đó cho thế gian thì vô cùng tức giận."

"Bởi lẽ từ khi Perdita Palaeomoira tồn tại, tín đồ của họ dần mất đi bởi việc họ không cần phải hỏi xin ân huệ từ các vị thần nữa."

"Mọi thứ đều có thể nhờ vào Perdita Palaeomoira đề tiên đoán."

"Bởi vì thế, Perdita bị khinh bỉ, hắt hủi bởi các vị thần."

"Thậm chí là thù hận."

"Do đó, Perdita Palaeomoira được gọi một cách khinh miệt là Bản Sao Kém Cỏi."

"Đến cuối cùng, để lấy lại quyền lực, các vị thần đã đưa ra quyết định g·iết c·hết Perdita, xóa bỏ cái tên của vị thần ấy khỏi thế gian."

"Bởi vì mất đi vị thần tạo nên nó, thần tính chứa đựng trong Perdita Palaeomoira ngày một tan biến."

"Từ đó, chúng sinh cũng không còn có thể tự do tiên đoán tương lai."

"Chỉ những ai có khả năng đặc biệt, có gốc gác thần linh, mới có thể sử dung Perdita Palaeomoira để nhìn thấy tương lai."

"Bởi vì nguồn gốc của nó, ta nghĩ Perdita Palaeomoira có lẽ sẽ có thể nhìn thấy tương lai của công tử."

Diệc Nhật khoanh tay mà xoa cằm.

Thật là một nguồn gốc thú vị.

Có lẽ... Nó thực sự có thể ?

"Thế nên...Ta nghĩ ngươi nên mua một cái."

"Bà lão ấy có lẽ không có ý xấu đâu."

Diệc Nhật thở dài.

"Thôi, vẫn là không cần đâu."

Diệc Nhật không thích đeo bất cứ thứ gì không có từ hệ thống.

Một vài ký ức năm xưa khiến hắn rất e ngại về việc này.

"Ngươi không tin ta ?" Như Nguyệt hỏi.



"Không, chỉ là ta cảm thấy mình không cần." Diệc Nhật xua tay.

"Thế nhưng thực sự cảm ơn ý tốt của nàng."

Diệc Nhật mỉm cười.

"Ngươi...!"

Như Nguyệt vừa định nói gì đó, thì tiếng ầm ầm vang lên khắp Tổ Yêu Tháp.

"À... Bắt đầu đông rồi."

Cả hai người nhìn xuống dưới.

Các cửa sổ gần như đồng loạt mở ra.

Từ bên trong, vô số Yêu Tộc tiến vào Tổ Yêu Tháp.

Phía dưới họ lúc này đã trở nên vô cùng lúc nhúc.

Diệc Nhật nắm cổ tay nàng mà kéo đi.

"Tốt nhất chúng ta nên đi đến đỉnh Tổ Yêu Tháp sớm đi."

"Chút nữa ở đây đông nghẹt thì sẽ rất khó di chuyển."

Hắn đánh trống lảng mà lôi nàng đi.

"Này...!"

Họ nhanh chóng mà bay vụt lên cao.

"Tại sao ta lại phải l·ên đ·ỉnh tháp ?" Như Nguyệt hỏi.

Diệc Nhật có vẻ như hoàn toàn không muốn, nàng cũng không có cách nào.

"À, bởi vì sự kiện chính của Lễ Hội sẽ tổ chức ở đó."

Chỉ trong chốc lát với tốc độ kinh khủng, họ đã bay đến phần đỉnh của Tổ Yêu Tháp.

Như Nguyệt ngơ ngác nhìn phong cảnh nơi đây.

Cánh diều.

Vô số cánh diều đang lơ lửng tại đây, điểm cao nhất của tòa tháp.

Trông nó như một rừng cây khổng lồ.

Nhưng thứ làm nàng kinh ngạc, là thứ còn vượt trên cả những cánh diều kia.

Một mặt nước.

Tại đỉnh của Tổ Yêu Tháp, không phải là một hình nón như các đỉnh tòa tháp bình thường.

Mà là một mặt nước trông như thể một tấm gương.



"Đi qua mặt nước kia, chính là đỉnh của Tổ Yêu Tháp."

Diệc Nhật thả tay ra khỏi dây diều.

"A...!" Như Nguyệt giật mình, vội hóa phần chân của mình thành nước để chuyển bị bay lượn.

Thế nhưng, họ lại không rơi xuống, mà chỉ lơ lửng.

Diệc Nhật nhìn nàng hoảng hốt trong giây lát mà bật cười.

"Mặt nước kia có lực hút của riêng mình."

"Nó tiêu trừ lực hút thông thường của Tổ Yêu Tháp."

"Bởi vì thế nên tại khu vực này, chúng ta có thể lơ lửng."

Hắn lượn đến mặt nước ở đỉnh..

Lấy tay chạm vào mặt nước.

Đưa tay ra trước mặt Như Nguyệt.

"Đi nào."

"Thứ đằng sau mặt nước này sẽ khiến nàng bất ngờ đấy."

Như Nguyệt nhìn mặt nước kia.

Nó phản chiếu lại hình ảnh của chính mình.

...Ai đây ?

Trước kia nàng từng tự mình soi gương.

Gương mặt nàng gần như không bao giờ mỉm cười.

Ánh mắt nàng lúc nào cũng u buồn.

Vậy tại sao, trên mặt nước kia lúc này.

Nỗi buồn chán trên mắt nàng đã được thay thế bằng đôi mắt to tròn ngơ ngác.

Khóe miệng lúc nào cũng vô cảm cũng đã có thật nhiều cảm xúc khác biệt.

Đôi mắt nàng long lanh mà nhìn mặt nước.

"Này !"

Cuối cùng phải để giọng nói của Diệc Nhật kéo nàng trở về.

"Đi chứ ?"

Như Nguyệt nhìn bàn tay của Diệc Nhật.

Im lặng trong giây lát.

Cuối cùng nắm chặt bàn tay ấy.

"Đi thôi."