Chương 401: Nguyệt Thần
Diệc Nhật cầm lá bài của mình lên.
"Hầy... Lại là nó."
【Tổ Yêu Tháp】- 【Ngược】
【Bộ Đại, lá thứ 16.】
【Tổ Yêu Tháp từ xa xưa đã tượng trưng cho sự bảo hộ của than linh dành cho Yêu Tộc.】
【Dù mọi thứ có tuyệt vọng thế nào, Yêu Tộc vẫn sẽ luôn có Tổ Yêu Tháp để trở về.】
【Ý nghĩa Xuôi: An Toàn, Bảo Vệ, Tình Thương】
【Ý nghĩa Ngược: Nguy Hiểm, Cái C·hết, Đau Khổ.】
Dù hắn có lật lá bài Perdita Palaeomoira bao nhiêu lần, nó vẫn luôn là lá bài này.
Đôi lúc hắn nghĩ đám thầy bói nhất trí cứ thấy mặt hắn thì sẽ đưa hắn lá bài này.
Nhưng hắn có 【Ngụy Trang Tuyệt Đối】 làm thế nào chúng biết được ?
Như Nguyệt chăm chú nhìn lá bài của mình.
"Cô nương... Không hiểu ý nghĩa của lá bài này sao?" Bà lão kia lên tiếng.
"Không, tôi biết." Như Nguyệt lắc đầu.
"Chỉ là không rõ tại sao vận mệnh lại đưa tôi lá bài này.
Hắn liếc nhìn.
Đôi mắt của Diệc Nhật bắt đầu hiển thị lá bài mà Như Nguyệt rút ra.
【Nguyệt Thần】- 【Ngược】
【Bộ Đại, lá thứ 18.】
【Mặt Trời cho Con Người, Mặt Trăng cho Yêu Tộc.】
【Thế nhưng từ xa xưa, Nhật Thần và Nguyệt Thần đã được cả nhân và yêu thờ phụng.】
【Đến tận bây giờ, cả hai bên đều không rõ tại sao.】
【Ý nghĩa Xuôi: Vô Thức, Ảo Ảnh, Bản Năng.】
【Ý nghĩa Ngược: Lừa Gạt, Hỗn Loạn, Hiểu Nhầm】
Diệc Nhật gãi đầu.
Tên Như Nguyệt, rút ra lá Nguyệt Thần, trùng hợp nhỉ ?
"Nguyệt Thần... Là vị thần bảo hộ cho Yêu Tộc từ xa xưa."
"Tích cổ kể rằng, Nguyệt Thần dành gần hết thời gian để ngủ."
"Bởi vì thế nên ngài còn được gọi là Vị Thần của những Giấc Mộng."
"Những giấc mộng của Nguyệt Thần lại tạo nên một vùng đất riêng."
Bà lão mỉm cười nhìn hình ảnh Nguyệt Thần trên lá bài.
Lấy mây làm gối.
Nguyệt Thần nằm yên giấc giữa trời đêm.
Trong giây lát, nàng như thấy một thứ gì đó kì lạ.
Bờ môi của Nguyệt Thần.
Như nở một nụ cười ?
Một nguồn sức mạnh kì lạ tỏa ra từ lá bài.
Nó phát sáng, rồi lại xoay chuyển liên hồi.
"Đây là..." Diệc Nhật có chút bất ngờ.
Như Nguyệt nhìn Diệc Nhật.
"Tôi còn tưởng công tử biết hết chuyện trên thiên hạ, lần đầu thấy điều này sao ?"
Diệc Nhật gãi đầu.
"Nào ai biết hết chuyện thiên hạ cho nổi, nhưng cái này...ta vẫn biết."
"Chỉ là không ngờ có ngày được tận mắt chứng kiến thôi."
Bà lão cầm trên tay lá bài mà bật cười.
"Khà khà..."
"Perdita Palaeomoira có nhiều cái tên."
"Chúng ta từng gọi nó chỉ đơn giản là Perdita Moira."
"Những Yêu Tộc đến từ phương Đông thì còn gọi bộ bài này là Thần Hộ Mệnh."
"Bởi vì dù rất hiếm, nhưng khi vị thần trên lá bài của Perdita Palaeomoira tỏa sáng."
"Nó là minh chứng cho việc người đó được vị thần đấy Hộ Mệnh."
"Vị thần đễ ban cho người khác phước lành nhất, là Phúc Thần."
"Còn vị thần cô nương đây vừa rút ra... Là một trong những vị thần gần như không bao giờ ban phước lành cho ai."
"Cô nương... Phúc lớn mạng lớn, nhất định sau này sẽ làm nên đại nghĩa."
"Chỉ e là..."
"E là...?" Như Nguyệt nhìn bà lão.
"E là ai làm chuyện lớn, đều sẽ có không ít gian truân phải trải qua, nhưng không sao !"
Bà lão lấy ra một chiếc rổ lớn.
Bên trong là vô số dây chuyền, vòng tay, bông tai các loại, được đang bang một loại dây với nhiều ấn chú được ghi trên nó.
"Lão có bán bùa hộ mệnh, nhất định sẽ giúp cô nương tai qua nạn khỏi ! Sớm ngày lập nên đại nghĩa !"
Như Nguyệt chăm chú nhìn.
"Vậy ta lấy cái vòng này-"
"Thôi được rồi đi thôi !" Diệc Nhật chen ngang.
"Diệc Nhật, bỏ ta ra..."
Hắn cố gắng kéo nàng ta ra.
Ôi trời ơi.
Nhìn là biết mục đích của bà ta từ đầu là để bán hàng rồi.
Yêu Tộc đâu thiếu gì thủ thuật khiến một lá bài phát sáng ! Có khi bà ta đã diễn trò gì rồi đấy chứ !
Lão bà bật cười.
"Vị công tử... Ta nghĩ ngươi càng cần mua một cái."
"Cô nương đây cần mua vì đại nghĩa, còn vị công tử... Cần mua để bảo mệnh cho chính mình."
"Tương lai của vị công tử đây...Sợ rằng có quá nhiều mối nguy."
"Không cẩn thận thì một cái mạng thôi không đủ."
Đầu Diệc Nhật như muốn nổi gân.
"Bà già này, ta ngăn thương vụ buôn bán của bà, bà lại còn trù ta c·hết !?"
"Như Nguyệt ! Đi thôi !"
Như Nguyệt lấy tay bám vào thành cửa sổ, ngăn Diệc Nhật kéo nàng bay đi.
Nàng cầm lấy một chiếc vòng tay mà trả tiền cho bà lão bang một tay.
"Diệc Nhật, sao ngươi không mua thử đi ?"
"Lời nói của những người thấy được thiên cơ, không thể xem thường đâu."
Vớ vẩn thật.
Hắn mà cần bảo mệnh á ? E rằng ai gặp hắn mới là người cần bảo mệnh.
"Thôi. Ta không cần."
Không làm gì khác được, Như Nguyệt đã đeo chiếc vòng vừa mua vào tay.
"Diệc Nhật, nghe ta, ngươi nên mua đi !"
Như Nguyệt kéo kéo tay hắn.
Diệc Nhật thở dài.
"Sao hả ? Nàng nhìn thấy tương lai ta có chuyện gì sao ?"
Hắn nghe họ đối thoại khi nãy, cũng đoán được.
Đối với loài người, lừa dân đen bang thuật bói toán giả thì dễ.
Với Yêu Tộc, họ không dễ lừa như thế, nên Diệc Nhật tin là bà lão kia cũng có năng lực tiên tri.
Thế nhưng có một điều hắn biết, đó là không ai trên thế giới này với khả năng tiên tri có thể nhìn được tương lai của hắn.
Nếu Như Nguyệt bảo nhìn thấy tương lai của hắn, Diệc Nhật tuyệt đối sẽ nghi ngờ.
Hoặc là nàng nói dối, hoặc là suy luận về việc nàng ta cùng thuộc thế giới với hắn là đúng.
Ít nhất việc nàng đến từ chung thế giới của hắn nên có thể nhìn thấy tương lai của hắn nó nghe còn hợp lý hơn.
"...Ta không nhìn được tương lai của ngươi."
Diệc Nhật phì cười.
"Vậy tại sao nàng tin lời bà lão kia nói ?"
Như Nguyệt mím môi.
"Thấy chưa ? Vớ vẩn thôi."
Diệc Nhật thở dài, xoay người mà chuẩn bị kéo hai người bay đi.
"...Là những lá bài !" Như Nguyệt lên tiếng.
"Hở ?" Hắn nhìn nàng.
"To không biết tại sao lại không thể nhìn thấy tương lai của ngươi, nhưng ta biết một điều về bộ bài đấy."
"Có một truyền thuyết về Perdita Palaeomoira về khả năng tiên đoán của nó."
Diệc Nhật nghe vậy, quả thực có chút tò mò.
"...Truyền thuyết đó là gì ?"
Hắn chưa từng nghe qua về điều này.
Ừ thì Diệc Nhật không thích đi thư viện mấy...
Nhưng câu chuyện mà hắn nghe được nhiều hơn bất kì ai.
Như Nguyệt sững người.
A...
Một tay che miệng.
Lỡ lời rồi.
Nàng vừa làm cái gì thế này ?
Thứ nàng vừa nói ra.
Là từ một cuộn thư cổ ở Hắc Y Hội.
Như Nguyệt không nghĩ còn nơi nào khác còn lưu lại cuộn thư đó.
Vốn dĩ nàng không nên nói cho ai về nó cả.
Thế mà ban nãy, nàng lại lỡ lời nói ra.
"...Ta vô tình thấy được về nó trong một số thư cổ."
Diệc Nhật nhướn mày.
Như thể nhận ra điều gì đó.
"...Perdita Palaeomoira được các vị thần gọi với một cái tên khác."
"Đó là gì ?" Diệc Nhật xoa cằm hứng thú.
"...Bản Sao Kém Cỏi."