Chương 397: Tổ Yêu Tháp
"Tỉnh dậy rồi à?"
Như Nguyệt mở to mắt.
Mọi chuyện vừa xảy ra cứ như một giấc mộng.
Như Nguyệt ngồi bật dậy.
"Ngủ lâu hơn bình thường đấy, lạc đường trong đó à ?"
Diệc Nhật đang ngồi bên cạnh nàng, trong căn phòng mà họ được Hoạt Biều đặt vào.
Khoan...
Không phải.
Như Nguyệt nhìn quanh.
Không khí ở nơi đây, không giống với căn phòng trước kia.
Dù nội thất giống, nhưng cảm giác rất khác biệt.
Diệc Nhật ngồi dậy.
Hắn đưa tay ra.
"Lần đầu có thể hơi choáng váng, nếu chóng mặt thì để ta dìu nàng."
"...Không sao." Như Nguyệt lắc đầu.
Bình tĩnh đứng dậy.
Cơ thể nàng vẫn ổn.
Có chăng, Như Nguyệt cảm nhận được thay đổi trong cơ thể.
Một vật đang được cất giấu bên trong cơ thể nàng.
Ba Điều Ước...
"Khi mà con tim ngươi thật sự mong muốn một điều."
"Những ngôi sao này sẽ giúp ngươi biến nó thành hiện thực."
"Thế nhưng, nó chỉ dừng lại ở giúp thôi."
"Khao khát, ước muốn của ngươi."
"Chính ngươi phải tự mình đoạt lấy."
Lời nói của Vĩnh Hằng Đại Đế vang trong tâm trí nàng.
Điều nàng muốn...
Trong lúc nàng đang suy nghĩ, một hơi nóng đã phảng phất tại một bên má của Như Nguyệt.
"A..."
Một chén trà nóng.
"Vẫn còn ngái ngủ à, uống miếng trà không ?"
"...Cảm ơn."
Như Nguyệt nhận lấy chén trà mà uống nhẹ một ngụm.
"...Vị không tệ."
Diệc Nhật mỉm cười, lấy một chén trà mà uống.
"Khà."
"Đây là Trà Tinh Thảo. mọi phòng của Lễ Hội Yêu Ma đều được chuẩn bị để mời khách."
"Có tác dụng thư giãn tinh thần, tránh trường hợp có người đi đến Lễ Hội có chút tinh thần không ổn."
"...Mời khách ?" Như Nguyệt nhìn hắn.
Họ chỉ là đi tham dự lễ hội, mời khách sao ?
"Phải. Mời khách."
Diệc Nhật đứng dậy mà duỗi duỗi tay.
"Tất cả Yêu Tộc có tu vi từ Chiến Tướng trở lên- à không, phải gọi là Yêu Tướng, đều được coi là khách quý của Lễ Hội Yêu Ma."
"Có các đặc quyền như phòng riêng khi tham dự Lễ Hội, vị trí ngồi đặc biệt thưởng thức Lễ Hội."
"Và nhiều thứ khác, nói chung là không bận thì chẳng có lý do gì không nên đi thử."
Như Nguyệt che dấu tu vi, nhưng đi cùng Diệc Nhật đang thể hiện tu vi ở tầm Chiến Tướng.
Thế nên nàng cũng được đi theo.
Yêu Tộc.
Có rất nhiều tộc lớn nhỏ.
Tu vi của Yêu Tộc đa phần cũng là ở từ Ngũ Lưu cho đến Yêu Sứ.
Yêu Tướng chưa đến trăm.
Yêu Vương đếm trên đầu ngón tay.
Yêu Đế thì vỏn vẹn 1-2 người.
Yêu Thần thì còn không có...
Từ khi Yêu Tộc phải phụ thuộc nhiều vào Ma Tộc, người có tu vi cao trong Yêu Tộc đã ít đi rất nhiều.
Bởi vì thế nên mỗi lần Lễ Hội Yêu Ma, Yêu Tướng trở lên đều rất được chào đón.
"Được rồi, đi thôi."
Diệc Nhật bước đến chiếc cửa sổ đang đóng.
Như Nguyệt nhìn về hướng cửa.
"...Cửa ở đây mà ?"
Diệc Nhật bật cười.
"Đường đấy là đường về."
"Nhìn ra ngoài cửa sẽ thấy, chỉ có một con đường tối tăm."
"Nếu đi thẳng theo nó, sẽ về lại nơi ban nãy."
Hắn mở cửa sổ ra.
"Còn đi lễ hội, phải đi từ đâu."
Như Nguyệt nhìn theo.
Không khỏi kinh ngạc trước cảnh tượng bên ngoài.
Vù vù .
Một làn gió mạnh ngay lập tức khổi vào, khiến bạt áo bay phấp phới.
Như Nguyệt không khỏi lấy tay che mắt.
"Ây... Đi đứng... à không, bay lượn không biết nhìn à !"
Nàng mở mắt ra, nhìn ra bên ngoài.
Lễ Hội Yêu Ma.
Nơi mà dù nàng nhìn vào quá khứ hay tương lai của Yêu Tộc, nó vẫn luôn chỉ là một khoảng trống.
Thứ làm ra làn gió kia, là một yêu thú.
Bộ lông rực rỡ, đầy màu sắc.
Như thể chứa đựng cầu vồng trong từng chiếc vảy.
Bộ cánh rực rỡ mà bay lượn.
Thân hình như rắn.
Nhìn từ xa, như một thần thú khổng lồ đang bay lượn.
Nhìn kỹ lại, mới nhận ra có những sợi dây từ dưới mặt đất thả lên.
Nó như một con diều khổng lồ bay lượn một cách vô cùng phi vật lý.
"...Xà Điểu Cầu Vồng." Diệc Nhật diễn giải.
"Nó là linh vật cho Lễ Hội Yêu Ma."
"Nó được làm dựa theo một sự tích cổ xưa."
"Về một vị Thần không tên, được Yêu Tộc xem như một trong những tổ tiên của Yêu Tộc."
"Theo truyền thuyết, thế giới đã được sinh ra và hủy diệt 5 lần."
"Ở mỗi một chu kỳ đó, được gọi là một Nhật."
"Chúng ta đang ở chu kỳ thứ 5, được nhiều người gọi là chu kỳ cuối cùng."
"Nên nó còn được gọi là Ngũ Nhật."
"Và mỗi khi thế giới kết thúc, được gọi là một Dạ."
"Vị Thần của loài Xà Điểu Cầu Vồng được xem như người tạo nên sự sống cho chu kỳ hiện tại, chu kỳ thứ 5."
"Từ đó, Lễ Hội Yêu Ma còn được gọi ở nhiều nơi là Lễ Hội Tái Sinh, hay Lễ Hội Ngũ Nhật."
Như Nguyệt sững sờ nhìn Diệc Nhật.
Một Nhật. Một Dạ.
Một Dạ chắc hẳn là ám chỉ Bạch Dạ.
Dù nàng không biết truyền thuyết của vị thần Xà Điểu kia có mấy phần là sự thật.
Nhưng theo nó nói, thế giới này đã trải qua 5 lần tái sinh...?
Đã có 4 lần Bạch Dạ từng xảy ra...
Như vậy, Hắc Y Thiên Ma tỷ tỷ hẳn là người sống từ chu kỳ thứ ba.
"Thứ thú vị của Lễ Hội Yêu Ma không chỉ nằm ở linh vật của nó."
"Địa điểm tổ chức của nó cũng vô cùng thú vị."
"Con diều" Xà Điểu kia bắt đầu bay đi, không còn chắn tầm nhìn của hai người nữa.
Như Nguyệt mở to mắt.
"Nơi đây...?"
"Kỳ quặc đúng không ? Lần đầu ta đến đây cũng vậy." Diệc Nhật tựa tay vào cửa sổ mà nhìn.
Cả hai ngắm nhìn khung cảnh từ cửa sổ.
"Cửa sổ"
Nhưng họ không phải là nhìn từ cửa sổ ra bên ngoài.
Chỗ họ đang đứng nhìn ra, chính là "bên ngoài".
Nghe vô cùng rối rắm, bởi vì không gian nơi đây kỳ thực vô cùng dị hợm.
Như một giấc mơ kì lạ vậy.
Họ như đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhưng thứ họ thấy là bên trong một tòa tháp to lớn.
Cao chọc trời, nhìn lên không thấy đỉnh.
Nhìn xuống không thấy đáy.
Bên trong là vô só những cửa sổ như họ.
Có cái mở, có cái đóng.
Rất nhiều Yêu Thú có cánh bay lượn trên không trung.
Cầm theo những chiếc diều mang đầy màu sắc, ngao du giữa không trung.
Vô số chiếc diều đầy màu sắc bay lượn bên trong tòa tháp.
Nhiều ánh sáng lân tinh lan tỏa khắp tòa tháp, khiến cho tòa tháp kín nhưng lại không hề u ám.
Các cửa sổ giống như của Như Nguyệt và Diệc Nhật thì liên tục di chuyển.
Mỗi một " tầng " với vô số cửa sổ đều xoay vòng với tốc độ chậm.
Không làm người từ cửa sổ nhìn ra chóng mặt, chỉ đủ để họ dần nhìn con diều Xà Điểu khổng lồ đang bay lơ lửng bên trong tòa tháp.
"Tòa tháp này được gọi là Tổ Yêu Tháp."
"Nơi tổ chức Lễ Hội Yêu Ma hằng năm dưới sự bảo hộ của một vị thần cổ xưa của Yêu Tộc."
"Nào, đi thôi."
Diệc Nhật trèo ra khỏi cửa sổ.
"Cẩn thận kẻo ngã." Như Nguyệt giữ tay hắn lại.
Không khỏi khiến hắn bật cười.
"Nàng quên ta là loài Yêu Tộc gì à ?"
Diệc Nhật kéo tay nàng.
"A...!"
Hắn ngả người mà rơi xuống.
Kéo theo Như Nguyệt.
Cả hai cứ như vậy mà rơi tự do.
Vút.
Trong khi đang rơi, đôi cánh mọc ra từ lưng hắn.
Đôi cánh đen bao phủ lấy cả hai người họ.
Sau một lúc thì đôi cánh kia bung ra.
Những chiếc lông vũ bay lơ lửng trông không trung, cùng tiếng bật cười của Diệc Nhật.
Như Nguyệt đang giữ chặt áo Diệc Nhật.
Bị hắn bế công chúa.
Nhìn xuống, đôi mắt nàng không khỏi long lanh.
Tiếng cười vui, tiếng đàn nhạc vang vọng Tổ Yêu Tháp.
Từ đây nhìn xuống, thấy được vô số yêu tộc đang cười đùa vui vẻ.
Thả những chiếc diều đầy màu sắc lên chỗ họ đang bay.
Một không khí lễ hội vô cùng vui vẻ, sảng khoái.
"Chào mừng đến với Lễ Hội Yêu Ma."