Chương 396: Phép Màu
"Nhị Thế..." Như Nguyệt vẫn còn bất ngờ.
"Phải." Đại Đế gật đầu.
"Một thế giới song song với Nhất Thế."
"Nơi mà những con dân của ta vẫn tiếp tục sống mãi."
Tiểu thế giới nơi họ đang đứng lúc này gần như đã được khôi phục đầy đủ.
Khác biệt duy nhất là bầu trời đầy sao.
Vĩnh Hằng Đại Đế nhìn xung quanh mà xoa cằm.
"...Đã lỡ ở đây rồi, thôi thì..."
Ầm ầm ầm.
Vĩnh Hằng Đại Đế vung tay.
Mặt đất bằng phẳng dần dần trồi lên.
Những vì sao đang dần thay đổi vị trí.
Đại Đế dùng hai tay mà nhảy múa.
Như một nhạc công dẫn đầu bản giao hưởng.
Tạo dựng nên núi non.
Điểm lên những sao trời.
Như Nguyệt im lặng mà nhìn Vĩnh Hằng Đại Đế làm việc.
"...Năm xưa, ta tạo ra rất nhiều thử nghiệm như thế giới này."
"Nhưng hầu hết chúng đều tự hủy diệt."
"Một số có thể coi là thành công, nhưng lại không phù hợp để kế thừa di sản của Nhất Thế."
Đại Đế quay sang nhìn gầm gừ mặc dù đang bị khóa mõm.
"Lang Thần có thể sử dụng thế giới này, hẳn là do hắn tìm ra được một trong những di vật của ta."
"Hầy...Năm đó quá vội vàng, còn nhiều thứ chưa kịp mang đi theo."
Như Nguyệt nhìn Vĩnh Hằng Đại Đế.
Người này...
Một từ mạnh không đủ để miêu tả.
Người duy nhất khiến nàng có cảm giác này, là Hắc Y Thiên Ma.
Nàng nhẹ cúi đầu hành lễ.
"Ngài từng có kinh nghiệm đối đầu với Bạch Thú, không biết có gì đó có thể chỉ bảo hậu thế không ?"
Vĩnh Hằng Đại Đế khoanh tay.
"...Đối đầu ? Không."
"Là ta bỏ chạy thì đúng hơn."
Như Nguyệt có chút suy nghĩ.
"...Bạch Thú đáng sợ đến như vậy sao ?"
Vĩnh Hằng Đại Đế.
Một trong những tồn tại trong truyền thuyết.
Lại vì không thể đánh lại Bạch Thú, quyết định tạo ra một dòng thời gian mới.
Vị Đại Đế nhẹ mỉm cười, nhưng nụ cười như có chút chua chát.
"Không phải là ta không thể đối đầu với hắn."
"Nếu đối đầu với hắn, ta vẫn có khả năng đánh bại được hắn."
"...Nhưng đôi lúc, ngươi không được lựa chọn."
Như Nguyệt có chút khó hiểu.
"Xin hỏi tại sao lại như vậy ?"
Vĩnh Hằng Đại Đế nhẹ ngồi xuống mặt đất.
Từ khi nào đã trở thành một thảm cỏ đen.
"Khi ngươi chỉ có một mình, c·ái c·hết của ngươi... chỉ là của ngươi."
Gương mặt Vĩnh Hằng Đại Đế đang ngắm các vì sao, trông như có tâm sự.
"...Khi ngươi có những người ngươi yêu thương, c·ái c·hết của ngươi không phải chỉ của mình ngươi.
Đại đế bật cười.
"Hơi tối nghĩa nhỉ ?"
Như Nguyệt im lặng một chút, nhưng rồi nàng lắc đầu.
"Không, tôi hiểu."
"Ngài có những thứ ngài muốn bảo vệ."
Vị Đại Đế kia mỉm cười.
"Phải."
"Ta có những người ta yêu thương."
"Ta có những con dân luôn tin tưởng ta."
Tiếng thở dài được thốt ra.
"Dù ta có lòng tin mình có thể chiến thắng, nếu không nắm chắc, nó vẫn chỉ là đánh cược."
"Ta có thể đánh cược cuộc đời mình, nhưng ta sẽ không đánh cược cuộc đời tất cả những người dõi theo ta."
"Bởi vì thế nên !"
Đại Đế đứng dậy.
"Ta để lại Thiên Đạo Nhãn tại Nhất Thế."
"Vì ta biết rõ Bạch Thú rồi sẽ trở lại."
Vĩnh Hằng Đại Đế đưa tay ra, như muốn bắt tay cùng Như Nguyệt.
"Suốt thời gian ta dõi theo hành trình của ngươi..."
"Biến thái." Như Nguyệt mở lời.
"Nào !"
Vĩnh Hằng Đại Đế thở dài.
"Suốt thời gian qua, ta biết được rằng dù là thời đại của ta, hay bây giờ."
"Đều luôn có những người đấu tranh để tạo nên sự thay đổi."
"Như Nguyệt, ta tin là ngươi và Hắc Y Thiên Ma có thể chấm dứt vòng lặp của Bạch Thú."
"Nhưng. Các ngươi nhất định cần thêm thời gian."
Như Nguyệt có chút ngơ ngác.
Bạch Dạ.
Đêm Trắng.
Thời điểm được ấn định trong những lời tiên tri.
Thời điểm nhất định sẽ xảy ra.
Hắc Y Thiên Ma và Như Nguyệt thông qua nhiều phương thức, bao gồm cả Thiên Đạo Nhãn, đã ấn định được thời điểm Bạch Dạ diễn ra đã đến rất gần.
Đó là một phần lý do nàng đến Dạ Hoàng.
"...Có thể sao ?"
"Có thể." Vĩnh Hằng Đại Đế gật đầu.
"Nếu ngươi muốn kéo dài thời gian, cho Đêm Trắng xuất hiện trễ đi, ta nghĩ thứ này sẽ giúp được ngươi."
Đại Đế quệt tay lên sao trời.
"Lời tiên tri không nói thời điểm rõ ràng."
"Chỉ cần ngươi làm mọi thứ dựa theo lời tiên tri, ngươi vẫn sẽ có thể 'g·ian l·ận' với nó."
Những ánh sao cuộn vào nhau, sau đó xếp thành hình dạng một vật.
Đại Đế vương tay ra mà hái nó lên từ bầu trời cao.
Như Nguyệt mở to mắt mà nhìn vật kia.
Một chiếc đũa phép...?
Hình dáng như một chiếc que. với các chạm khắc nhìn ngôi sao đính trên nó thẳng hàng, cách đều trên chiếc đũa.
Tổng cộng có ba ngôi sao đính trên đó.
Đại Đế nhẹ nhàng đặt nó lên đôi bàn tay của Như Nguyệt.
"Đây là...?"
Giọng ca ngân lên.
Giọng nói của Như Nguyệt, nhưng cất lên bởi Đại Đế.
"When you wish upon a star..."
( Khi bạn ước nguyện với vì sao. )
"Makes no difference who you are"
( Không cần biết bạn là ai. )
"Anything your heart desires"
( Mọi thứ mà con tim bạn khao khát. )
"Will come to you..."
( Sẽ đến với bạn. )
Đại Đế nhẹ chạm vào ngôi sao đầu tiên trên chiếc đũa.
Ánh sáng lóe lên.
Một dung dịch phát sáng dần dần làm đầy ngôi sao đó, khiến nó tỏa sáng.
"...Một bài ca từ vùng đất xa xôi."
"Ta sử dụng nó làm lệnh chú để sử dụng vật này."
Đại Đế lại tiếp tục ấn vào ngôi sao tiếp theo.
Bơm đầy nó bằng thứ ánh sáng thần thánh.
"Đây là một vật trong truyền thuyết của một vùng đất xa xôi, hình thù của nó dựa theo người sở hữu nó."
"Nó còn được gọi là Chiếc Đũa Thần Của Cô Tiên Xanh."
"Có lúc thì được gọi là Cây Đèn Thần."
"Đôi lúc, lại là một ông lão."
Ngôi sao thứ ba cũng đã được bơm đầy.
Ngay sau đó, chiếc đũa lóe sáng.
Nó hóa thành một dung dịch phát sáng mà chảy vào tim Như Nguyệt.
"Coi như đây là một món quà ta tặng truyền nhân của mình."
Vĩnh Hằng Đại Đế mỉm cười.
"Khi mà con tim ngươi thật sự mong muốn một điều."
"Những ngôi sao này sẽ giúp ngươi biến nó thành hiện thực."
"Thế nhưng, nó chỉ dừng lại ở giúp thôi."
"Khao khát, ước muốn của ngươi."
"Chính ngươi phải tự mình đoạt lấy."
Như Nguyệt cảm nhận thứ năng lượng kỳ lạ đang chảy trong cơ thể mình.
"Thứ này là..."
Vĩnh Hằng Đại Đế nhẹ đưa tay lên mà nhặt một ánh sao trời vào lòng bàn tay mình, đưa ra trước mặt cho Như Nguyệt xem.
"Một thứ sức mạnh thất truyền của Nhất Thế."
"Khả năng của nó, chỉ có thể miêu tả là thần kỳ."
"Phép Màu."
Chỉ với một cái búng tay.
Ngôi sao kia lóe sáng, nổ tung mà tản ra như những hạt bụi.
Tạo thành một cánh cổng trước mặt hai người.
"Phép Màu là một thứ sức mạnh kỳ lạ, trực tiếp hay gián tiếp, nó có thể khiến thứ người sử dụng muốn thành hiện thực."
"Nó vượt qua cả Thời Gian và Không Gian."
"Vì Phép Màu có thể xảy đến từ bất cứ nơi đâu."
Vĩnh Hằng Đại Đế dần tan biến thành những bụi sao, lơ lửng mà trôi lên bầu trời vũ trụ của nơi đây.
"Cánh cổng này sẽ đưa ngươi đến Lễ Hội Yêu Ma."
"Hẹn lần sau gặp lại, truyền nhân của ta."