Chương 398: Ẩm Thực Yêu Tộc
"Bỏ ta ra." Như Nguyệt ra lệnh.
Nàng không thích bị bế như thế này.
Diệc Nhật nhìn sắc mặt nàng có chút khó chịu, cũng không đùa giỡn.
Dù nàng ta có giấu tu vi, nhưng theo nhận định của Diệc Nhật, hẳn là bay lượn không phải vấn đề gì.
Y như hắn nghĩ, ngay sau đó phần thân dưới của Như Nguyệt đã hóa thành các dòng nước.
Vút.
Hắn thu cánh.
Vài chiếc lông vũ vẫn nhẹ nhàng rơi xuống.
Diệc Nhật nhẹ cầm lấy một sợi dây diều.
Sợi dây diều mỏng như tơ nhện, nhưng lại chắc chắn hơn cả dây thép.
"Không cần thiết phải tự mình bay lượn đâu, nếu muốn cô có thể bám vào những dây diều này."
Như Nguyệt bất ngờ nhìn hắn.
Diệc Nhật vừa mới chạm vào sợi dây diều, cơ thể hắn đã lơ lửng lên.
Như thể hắn cũng chỉ là một con diều.
Bất ngờ không lâu, Như Nguyệt liền hiểu được rằng sợi dây diều đã được yểm chú thuật.
"Đây là tơ của Đại Chi Tru."
"Nếu chạm vào, thân thể sẽ như không trọng lượng như vậy."
Diệc Nhật vừa nói, vừa cuốn sợi dây vào tay mình.
"Trong Lễ Hội, mọi người có thể thoải mái buộc mình vào những chiếc diều đang bay để lơ lửng trên không."
Như Nguyệt nhìn Diệc Nhật, sau đó dùng tay bám vào một sợi dây diều.
Gần như ngay lập tức, nàng lơ lửng giữa không trưng.
"Úi !"
Cả thân thể nàng như bay ngược lên trời.
Có chút hoảng hốt, vội vàng mà thu phần nước tách ra khỏi cơ thể.
Ngay khi chạm vào, trọng lực như đảo ngược.
Mém chút nữa nàng đã bay lên cao.
"Ha ha ha ! Ai lần đầu cũng vậy cả."
Diệc Nhật ôm bụng cười, thân thể hắn xoay một vòng trên không trung.
"Mẹo là để thân mình nghiêng, đừng để nó thẳng, sẽ bị bay lên !"
Diệc Nhật nắm lấy cổ tay nàng.
"Trừ khi tự nàng muốn bay lên."
Ngả người dọc xuống.
Như ngay lập tức mà khiến hai người họ bay lên.
Hai người cứ vậy mà bay thẳng lên trời cao.
Sợi tơ diều kéo căng theo họ, nhưng lại vẫn vững chắc, như thể sẽ không bao giờ đứt.
Nó như đang tự kéo dài ra theo hai người họ.
Như Nguyệt và Diệc Nhật cứ thể mà bay lượn bên trong tòa tháp khổng lồ, ngày một lên cao.
"Còn bụng chứ ?"
Như Nguyệt gật đầu.
Dù ăn rất nhiều mì cay, nhưng với tu vi của nàng, nếu muốn thì hoàn toàn vô tư mà tiêu hóa chúng.
Thế nên nếu muốn ăn, bụng vẫn luôn còn chỗ.
"Được rồi."
Diệc Nhật lượn gần một chiếc cửa sổ.
Chiếc cửa sổ này đang mở.
Bên trên còn dán một tờ giấy trang trí rực rỡ nhiều màu sắc, với dòng chữ "Bánh Ba Mươi".
Kèm theo đó là một chiếc lồng đèn xanh treo bên cạnh.
"Bà chủ, hai phần bánh nhé !"
Nghe được giọng của Diệc Nhật kêu, trong cửa sổ lập tức lên tiếng.
Bên trong là một người phụ nữ mập mạp, đầu hổ, đang lật lật những chiếc bánh trên chảo.
"Ồ...! Có ngay có ngay !"
Vừa nghe có khách, lửa bếp đã cháy lên tới mức tối đa.
Từ miệng hổ kia, thổi ra lửa lớn mà nướng bánh.
"Đây đây ! Bánh Ba Mươi nóng hổi vừa thổi vừa ăn ! Mời hai vị thưởng thức !"
"Cảm ơn bà chủ !"
Diệc Nhật nhận bánh, sau đó đưa cho Như Nguyệt.
Nàng nhận lấy mà chăm chú nhìn chiếc bánh.
"A...Là Bánh Vằn từ Núi Bạch Hổ !"
Thân bánh có những vết vằn cháy xém như họa tiết trên người hổ.
Phần ngoài bánh mềm, nhưng các đường vằn cháy xém thì lại giòn rụm, mang lại một kết cấu rất kì lạ khi cắn vào miệng.
Bên trong là thịt mọng nước cùng nhiều loại rau rất thơm, tôn vinh phần thịt bên trong.
Diệc Nhật cắn miếng bánh, vui vẻ gật đầu.
"Phải."
"Bánh Ba Mươi, hay còn gọi là Bánh Vằn. Do là đặc sản vùng núi Bạch Hổ."
"Bột bánh làm từ loại loại quả đặc biệt chỉ có ở núi Bạch Hổ trộn cùng bột mì, vừa thơm vừa dai."
"Nhân bao gồm thịt thú rừng cùng thảo dược vùng núi Bạch Hổ."
"Ăn bao nhiêu lẫn vẫn thấy nó rất ngon."
Diệc Nhật thoáng cái đã ăn hết chiếc bánh của mình.
Như Nguyệt nhìn chiếc bánh, cảm thấy vô cùng hứng thú.
Bánh Vằn.
Nàng từng nếm qua khi đi qua núi Bạch Hổ.
Đôi lúc có chút thèm thuồng, nhưng vì vùng núi Bạch Hổ xa xôi, nàng lại phải làm nhiệm vụ nên chẳng được ăn mấy.
Nhờ người mua nó thì bánh cũng đã nguội.
Thế mà ở đây, nàng lại có thể cầm trên tay một chiếc bánh nóng hổi.
"Ưm."
Nàng cắn một miếng.
Vị thịt mọng nước ngay lập tức tỏa ra khoang miệng.
Kích thích chiếc lưỡi không khỏi cảm nhận hoàn toàn hương vị thịt tan ra trong miệng.
"Ngon chứ ?" Diệc Nhật nhận lấy thêm vài chiếc bánh từ bà chủ mà hỏi nàng.
"Rất ngon." Như Nguyệt ăn ngấu nghiến.
"Dành bụng một chút, còn nhiều món ngon ẩm thực của Yêu Tộc để trải nghiệm lắm."
Diệc Nhật chỉ lên cao.
"Mỗi một chiếc cửa sổ, thông với một căn phòng được bố trí sẵn."
Hắn chỉ vào chiếc lồng đèn xanh bên cạnh cửa sổ của bà chủ bán bánh Ba Mươi.
"Những chiếc cửa sổ có lồng đèn xanh là hàng quán được ban tổ chức Lễ Hội phê duyệt."
"Thông thường mỗi vùng miền của Yêu Tộc sẽ có vài quán bán đặc sản của họ."
"Nếu nàng chưa thử, ta khuyến nghị ăn thử Xiên Thịt Hồ Lô Ba Đầu và Kem Đại Dương."
"Kem... ?" Như Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn.
"...Nàng không biết kem là gì ?"
Như Nguyệt lắc đầu.
"Biết, chỉ là chưa từng thử qua."
"Ồ. Vậy được, lỡ đến đây rồi, cùng thử đi."
Hắn nắm cổ tay nàng.
Đạp vào thành tường của tòa tháp mà bật nhảy đi.
Lại bay lượn trên không mà đến nơi cao hơn của tòa tháp.
Trong lúc bay, con diều khổng lồ Xà Điểu bay vòng quanh họ.
Những chiếc vảy óng ánh phản chiếu được cả gương mặt hai người.
Như Nguyệt nhìn vào những chiếc vảy tỏa ra ánh sáng như cầu vồng kia.
Nàng nhìn thấy gương mặt của chính mình.
"..." Như Nguyệt im lặng.
Là nàng sao ?
Đôi mắt mở ra long lanh.
Đầy hiếu kỳ.
Khóe miệng có ý cười.
Như một đứa trẻ được dắt đi chơi.
Biểu cảm này... Từ khi nào đã xuất hiện trên mặt nàng ?
"Kem Đại Dương, được làm tại Băng Cực Thâm Uyên, một đáy biển sâu có một tảng băng khổng lồ tại đáy biển."
"Nơi đó nhiệt độ đủ để đóng băng nước, nhưng lạ kì thay nước biển tại nơi đó không bao giờ đóng băng."
"Yêu Tộc dưới biển sâu, còn được gọi là Hải Tộc, dùng nhiệt độ tại nơi đó để làm ra một thứ kem thần kỳ."
Họ đến chiếc cửa sổ với dòng chữ "Kem Đại Dương"
Diệc Nhật cứ vậy gọi món.
Một người đàn ông trung niên mặc áo bào, trên cổ có mang cá cầm ra hai chén kem mà đưa cho họ.
Như Nguyệt nhận lấy chén kem.
Lạnh.
Cầm chiếc chén vãn thấy vô cùng lạnh.
Chiếc chén pha lê đi kèm cùng viên kem kia trông như một tạo tác nghệ thuật hơn là một món ăn.
Viên kem trông không khác gì một viên kim cương khổng lồ.
Diệc Nhật dùng muỗng bắt đầu múc vào viên kim cương kia.
Trông viên kem như một khối thủy tinh trong suốt óng ánh, nhưng thực chất bên trong là một lớp kem mền mịn màu xanh nhạt.
Trông nó đẹp đến mức Như Nguyệt có chút bối rối không biết có nên ăn nó hay không.
"Ưm...! Mát lạnh !"
Diệc Nhật hào hứng.
Vị kem không quá ngọt, lại rất thanh.
Dù nóng bức cách mấy mà ăn một chút Kem Đại Dương, cơ thể sẽ ngay lập tức mà sảng khoái.
Như Nguyệt nhìn phản ứng của DIệc Nhật, cũng vô cùng tò mò.
Múc một muỗng kem nhỏ mà bỏ vào miệng.
Ngay lập tức, mắt nàng trợn to.
"A...Sao vậy ? Không hợp khẩu vị sao ?"
Ngay sau đó, Diệc Nhật ngớ người.
Như Nguyệt cứng đơ người.
Trôi nổi lên không trung một cách mất điều khiển.
Chỉ có sợi dây buộc tay nàng giữ nàng lại.
"A..."
Quên mất !
Diệc Nhật luống cuống mà bơi giữa không trung.
Chỉ còn một chút là nàng bay mất.
Hắn vội mà nắm lấy tay nàng.
Thủy Hồ có cơ thể chuyển hóa được thành nước.
Gặp cái lạnh của Kem Đại Dương, nàng ta hóa thành nước đá rồi !
Kem Thủy Hồ !